Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 215: Động phòng hoa chúc 5
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nàng mềm yếu vô lực, tay nhỏ bé để trên ngực hắn, "Chúng ta không thể như vậy.""Vì sao không thể?" Hắn hỏi lại.Đúng vậy, vì sao không thể, hắn là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của hắn, từ nay về sau bọn họ thuộc về nhau, như vậy vô luận là làm cái gì, đều là có thể cho phép.Nhan Hi vùi đầu lên ngực nàng, đắc ý dào dạt mà tàn sát bừa bãi, đây vốn là lãnh địa của hắn, hôm nay rốt cục cũng đạt được, áp lực mạnh mẽ của khát vọng bấy lâu nay cũng làm hắn không khống chế được.Một cảm giác lạ lùng run rẩy bao vây lấy Đào Tiểu Vi, kinh hô hóa thành th* d*c, trong đầu cũng không thể nghĩ gì được nữa, tất cả là trống rỗng theo động tác của Nhan Hi càng trở nên mơ hồ.Tối nay là buổi tối trân quý thuộc về bọn họ, nến đỏ trắng đêm soi bóng, mà Nhan Hi cũng trắng đêm chưa ngủ.... . . . . .Thất điện hạ chưa từng có thói quen dậy muộn, từ lúc còn nhỏ cho đến trước tối hôm qua, căn bản là chưa bao giờ phá lệ.Đáng tiếc, không có nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn không có, chí ít đây là đêm động phòng hoa chúc, một trong bốn đại hỷ sự trong đời, nó đã thành công phá vỡ thói quen tốt này của hắn, đem nam nhân rất quy luật này lưu lại trên giường.Nhưng so sánh với một người từ thiếu nữ tấn cấp thành thiếu phụ, Vương phi nương nương này sẽ không có may mắn như vậy.Trời thật bất công a, nàng mới từ giấc ngủ chập chờn tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức, động khẽ cũng đều cảm thấy khó khăn vô cùng mệt mỏi.Còn có cảm giác đau đớn khó nói ở g*** h** ch*n truyền tới, rõ ràng nói cho nàng biết, tối hôm qua, Nhan Hi đối nàng thực sự làm chuyện ngượng ngùng, mà không chỉ một lần, yêu cầu vô độ.Cuối cùng, người dẫn đầu vong trận tuyên cáo đầu hàng là nàng, Đào Tiểu Vi nghĩ phi thường kỳ quái, rõ ràng là hắn phải ra sức, vì sao nàng so với hắn còn muốn thảm hơn, thật không biết Nhan Hi như thế nào dưỡng thành thể lực tốt vậy.Vết thương ngày hôm qua giờ đã bị máu làm ướt, Nhan Hi căn bản là đã quên trên cánh tay còn có thương tích, Đào Tiểu Vi cố gắng chống đỡ thân thể nặng trịch, quay người quan sát thương thế của hắn, nhưng nàng ngượng ngùng phát hiện, ngoại trừ vết thương cũ, trên vai, ngực, phía sau lưng Nhan Hi, thậm chí là tay trái không bị thương cũng lại ra càng nhiều vết thương rất nhỏ.Đó là kiệt tác của nàng a.
Nàng mềm yếu vô lực, tay nhỏ bé để trên ngực hắn, "Chúng ta không thể như vậy."
"Vì sao không thể?" Hắn hỏi lại.
Đúng vậy, vì sao không thể, hắn
là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của hắn, từ nay về sau bọn họ
thuộc về nhau, như vậy vô luận là làm cái gì, đều là có thể cho phép.
Nhan Hi vùi đầu lên ngực nàng,
đắc ý dào dạt mà tàn sát bừa bãi, đây vốn là lãnh địa của hắn, hôm nay
rốt cục cũng đạt được, áp lực mạnh mẽ của khát vọng bấy lâu nay cũng làm hắn không khống chế được.
Một cảm giác lạ lùng run rẩy bao vây lấy Đào Tiểu Vi, kinh hô hóa thành th* d*c, trong đầu cũng không
thể nghĩ gì được nữa, tất cả là trống rỗng theo động tác của Nhan Hi
càng trở nên mơ hồ.
Tối nay là buổi tối trân quý thuộc về bọn họ, nến đỏ trắng đêm soi bóng, mà Nhan Hi cũng trắng đêm chưa ngủ.
... . . . . .
Thất điện hạ chưa từng có thói quen dậy muộn, từ lúc còn nhỏ cho đến trước tối hôm qua, căn bản là chưa bao giờ phá lệ.
Đáng tiếc, không có nhưng không
có nghĩa là vĩnh viễn không có, chí ít đây là đêm động phòng hoa chúc,
một trong bốn đại hỷ sự trong đời, nó đã thành công phá vỡ thói quen tốt này của hắn, đem nam nhân rất quy luật này lưu lại trên giường.
Nhưng so sánh với một người từ thiếu nữ tấn cấp thành thiếu phụ, Vương phi nương nương này sẽ không có may mắn như vậy.
Trời thật bất công a, nàng mới
từ giấc ngủ chập chờn tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức, động khẽ cũng
đều cảm thấy khó khăn vô cùng mệt mỏi.
Còn có cảm giác đau đớn khó nói ở g*** h** ch*n truyền tới, rõ ràng nói cho nàng biết, tối hôm qua, Nhan
Hi đối nàng thực sự làm chuyện ngượng ngùng, mà không chỉ một lần, yêu
cầu vô độ.
Cuối cùng, người dẫn đầu vong
trận tuyên cáo đầu hàng là nàng, Đào Tiểu Vi nghĩ phi thường kỳ quái, rõ ràng là hắn phải ra sức, vì sao nàng so với hắn còn muốn thảm hơn, thật không biết Nhan Hi như thế nào dưỡng thành thể lực tốt vậy.
Vết thương ngày hôm qua giờ đã
bị máu làm ướt, Nhan Hi căn bản là đã quên trên cánh tay còn có thương
tích, Đào Tiểu Vi cố gắng chống đỡ thân thể nặng trịch, quay người quan
sát thương thế của hắn, nhưng nàng ngượng ngùng phát hiện, ngoại trừ vết thương cũ, trên vai, ngực, phía sau lưng Nhan Hi, thậm chí là tay trái
không bị thương cũng lại ra càng nhiều vết thương rất nhỏ.
Đó là kiệt tác của nàng a.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nàng mềm yếu vô lực, tay nhỏ bé để trên ngực hắn, "Chúng ta không thể như vậy.""Vì sao không thể?" Hắn hỏi lại.Đúng vậy, vì sao không thể, hắn là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của hắn, từ nay về sau bọn họ thuộc về nhau, như vậy vô luận là làm cái gì, đều là có thể cho phép.Nhan Hi vùi đầu lên ngực nàng, đắc ý dào dạt mà tàn sát bừa bãi, đây vốn là lãnh địa của hắn, hôm nay rốt cục cũng đạt được, áp lực mạnh mẽ của khát vọng bấy lâu nay cũng làm hắn không khống chế được.Một cảm giác lạ lùng run rẩy bao vây lấy Đào Tiểu Vi, kinh hô hóa thành th* d*c, trong đầu cũng không thể nghĩ gì được nữa, tất cả là trống rỗng theo động tác của Nhan Hi càng trở nên mơ hồ.Tối nay là buổi tối trân quý thuộc về bọn họ, nến đỏ trắng đêm soi bóng, mà Nhan Hi cũng trắng đêm chưa ngủ.... . . . . .Thất điện hạ chưa từng có thói quen dậy muộn, từ lúc còn nhỏ cho đến trước tối hôm qua, căn bản là chưa bao giờ phá lệ.Đáng tiếc, không có nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn không có, chí ít đây là đêm động phòng hoa chúc, một trong bốn đại hỷ sự trong đời, nó đã thành công phá vỡ thói quen tốt này của hắn, đem nam nhân rất quy luật này lưu lại trên giường.Nhưng so sánh với một người từ thiếu nữ tấn cấp thành thiếu phụ, Vương phi nương nương này sẽ không có may mắn như vậy.Trời thật bất công a, nàng mới từ giấc ngủ chập chờn tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức, động khẽ cũng đều cảm thấy khó khăn vô cùng mệt mỏi.Còn có cảm giác đau đớn khó nói ở g*** h** ch*n truyền tới, rõ ràng nói cho nàng biết, tối hôm qua, Nhan Hi đối nàng thực sự làm chuyện ngượng ngùng, mà không chỉ một lần, yêu cầu vô độ.Cuối cùng, người dẫn đầu vong trận tuyên cáo đầu hàng là nàng, Đào Tiểu Vi nghĩ phi thường kỳ quái, rõ ràng là hắn phải ra sức, vì sao nàng so với hắn còn muốn thảm hơn, thật không biết Nhan Hi như thế nào dưỡng thành thể lực tốt vậy.Vết thương ngày hôm qua giờ đã bị máu làm ướt, Nhan Hi căn bản là đã quên trên cánh tay còn có thương tích, Đào Tiểu Vi cố gắng chống đỡ thân thể nặng trịch, quay người quan sát thương thế của hắn, nhưng nàng ngượng ngùng phát hiện, ngoại trừ vết thương cũ, trên vai, ngực, phía sau lưng Nhan Hi, thậm chí là tay trái không bị thương cũng lại ra càng nhiều vết thương rất nhỏ.Đó là kiệt tác của nàng a.