Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 258: Thối nát 8
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung còn muốn tiếp tục làm trò, không thể làm gì trước mặt Nhan Hi thì khi dễ Đào Tiểu Vi cũng rất vui.Còn đang định há mồm, Cửu Đĩnh từ ngoài cửa tiến tới, theo sau là một nam nhân, thân mặc quan phục tử sắc, tay cầm binh khí, một tay kia cầm hộp gỗ sơn son, thấy Nhan Hi liền quỳ gối thi lễ, cung kính trình lên mật hàm, đã được niêm phong cẩn mật từ hoàng cung, "Thất điện hạ, đây là bệ hạ sai thuộc hạ, đi suốt tám trăm dặm đưa tới."Nhan Dung vừa nghe đến là người trong cung truyền tới, lập tức thu lại thần sắc đùa giỡn, đôi mắt vừa chuyển, liền cầm lấy tay Trúc Diệp Đồng đi ra ngoài, bên tai thê tử hắc sa nói thầm, "Đại sự không ổn, tránh mau a, không thôi một hồi, tên quan truyền lệnh nhận ra ta, Lão Thất khẳng định sẽ không có lương tâm, đem ta bán đứng đi, ta mới không cần vì phụ hoàng làm một quân cờ bị sai sử."Trúc Diệp Đồng tất nhiên là biết rồi tính tình của hắn, phàm là dính dáng đến hai chữ hoàng cung, ngoại trừ thất đệ hắn, còn có Nhan Dung, cũng muốn cao chạy xa bay.Cửu Đĩnh tiếp nhận mật hàm, đưa đến tay Nhan Hi, phong ấn màu son hồng còn rất tốt, tất nhiên là không có bị người mở qua, vung tay lên bảo kẻ khác lui ra, đợi bên trong còn lại hắn cùng Đào Tiểu Vi, mới từ trong hộp lấy ra vài tờ giấy, lấy tốc độ cực nhanh mà đọc.Còn chưa xem xong, Cửu Đĩnh lại đi vào, trong tay cầm một cái hộp nhỏ màu đen, "Gia, đây là người của chúng ta đưa tới, vốn có quan truyền lệnh đang ở đây, thuộc hạ sợ bị hắn trông thấy, cho nên tạm thời an bài hắn ở gian nhà kế bên."Nhan Hi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại, "Đi mời nhị điện hạ tới.""Gia, lúc quan truyền lệnh tới thì nhị điện hạ đã mang theo Trúc cô nương lặng lẽ rời đi." Cửu Đĩnh còn nhớ rõ, bộ dáng Nhan Dung lúc đó dường như là con hồ ly bị phỏng đuôi, cố gắng thoát thân."Đuổi theo, nói cho hắn đã có biến."Cửu Đĩnh đi theo Nhan Hi đã lâu, vừa thấy đến chủ tử lộ ra biểu tình thận trọng như vậy, khẳng định là có đại sự sắp xảy ra, lập tức không nói thêm lời vô ích, tự mình đi tìm Nhan Dung.Nhan Hi nhìn xong các bức thư trong hộp gỗ hồng, lập tức mở hộp đen, từ bên trong lấy ra bức thư, nương theo ngọn ánh nến nhìn, chỉ chốc lát, đã xem xong, khóe môi tràn ra một tia cười, lãnh liệt âm trầm, trong bóng đêm u ám lại càng giống ác thần từ địa ngục Tu La, uy nghiêm lãnh khốc.
Nhan Dung còn muốn tiếp tục làm trò, không thể làm gì trước mặt Nhan Hi thì khi dễ Đào Tiểu Vi cũng rất vui.
Còn đang định há mồm, Cửu Đĩnh
từ ngoài cửa tiến tới, theo sau là một nam nhân, thân mặc quan phục tử
sắc, tay cầm binh khí, một tay kia cầm hộp gỗ sơn son, thấy Nhan Hi liền quỳ gối thi lễ, cung kính trình lên mật hàm, đã được niêm phong cẩn mật từ hoàng cung, "Thất điện hạ, đây là bệ hạ sai thuộc hạ, đi suốt tám
trăm dặm đưa tới."
Nhan Dung vừa nghe đến là người
trong cung truyền tới, lập tức thu lại thần sắc đùa giỡn, đôi mắt vừa
chuyển, liền cầm lấy tay Trúc Diệp Đồng đi ra ngoài, bên tai thê tử hắc sa nói thầm, "Đại sự không ổn, tránh mau a, không thôi một hồi,
tên quan truyền lệnh nhận ra ta, Lão Thất khẳng định sẽ không có lương
tâm, đem ta bán đứng đi, ta mới không cần vì phụ hoàng làm một quân cờ
bị sai sử."
Trúc Diệp Đồng tất nhiên là biết rồi tính tình của hắn, phàm là dính dáng đến hai chữ hoàng cung, ngoại
trừ thất đệ hắn, còn có Nhan Dung, cũng muốn cao chạy xa bay.
Cửu Đĩnh tiếp nhận mật hàm, đưa
đến tay Nhan Hi, phong ấn màu son hồng còn rất tốt, tất nhiên là không
có bị người mở qua, vung tay lên bảo kẻ khác lui ra, đợi bên trong còn
lại hắn cùng Đào Tiểu Vi, mới từ trong hộp lấy ra vài tờ giấy, lấy tốc
độ cực nhanh mà đọc.
Còn chưa xem xong, Cửu Đĩnh lại
đi vào, trong tay cầm một cái hộp nhỏ màu đen, "Gia, đây là người của
chúng ta đưa tới, vốn có quan truyền lệnh đang ở đây, thuộc hạ sợ bị hắn trông thấy, cho nên tạm thời an bài hắn ở gian nhà kế bên."
Nhan Hi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại, "Đi mời nhị điện hạ tới."
"Gia, lúc quan truyền lệnh tới
thì nhị điện hạ đã mang theo Trúc cô nương lặng lẽ rời đi." Cửu Đĩnh
còn nhớ rõ, bộ dáng Nhan Dung lúc đó dường như là con hồ ly bị phỏng
đuôi, cố gắng thoát thân.
"Đuổi theo, nói cho hắn đã có biến."
Cửu Đĩnh đi theo Nhan Hi đã lâu, vừa thấy đến chủ tử lộ ra biểu tình thận trọng như vậy, khẳng định là
có đại sự sắp xảy ra, lập tức không nói thêm lời vô ích, tự mình đi tìm
Nhan Dung.
Nhan Hi nhìn xong các bức thư
trong hộp gỗ hồng, lập tức mở hộp đen, từ bên trong lấy ra bức thư,
nương theo ngọn ánh nến nhìn, chỉ chốc lát, đã xem xong, khóe môi tràn
ra một tia cười, lãnh liệt âm trầm, trong bóng đêm u ám lại càng giống
ác thần từ địa ngục Tu La, uy nghiêm lãnh khốc.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung còn muốn tiếp tục làm trò, không thể làm gì trước mặt Nhan Hi thì khi dễ Đào Tiểu Vi cũng rất vui.Còn đang định há mồm, Cửu Đĩnh từ ngoài cửa tiến tới, theo sau là một nam nhân, thân mặc quan phục tử sắc, tay cầm binh khí, một tay kia cầm hộp gỗ sơn son, thấy Nhan Hi liền quỳ gối thi lễ, cung kính trình lên mật hàm, đã được niêm phong cẩn mật từ hoàng cung, "Thất điện hạ, đây là bệ hạ sai thuộc hạ, đi suốt tám trăm dặm đưa tới."Nhan Dung vừa nghe đến là người trong cung truyền tới, lập tức thu lại thần sắc đùa giỡn, đôi mắt vừa chuyển, liền cầm lấy tay Trúc Diệp Đồng đi ra ngoài, bên tai thê tử hắc sa nói thầm, "Đại sự không ổn, tránh mau a, không thôi một hồi, tên quan truyền lệnh nhận ra ta, Lão Thất khẳng định sẽ không có lương tâm, đem ta bán đứng đi, ta mới không cần vì phụ hoàng làm một quân cờ bị sai sử."Trúc Diệp Đồng tất nhiên là biết rồi tính tình của hắn, phàm là dính dáng đến hai chữ hoàng cung, ngoại trừ thất đệ hắn, còn có Nhan Dung, cũng muốn cao chạy xa bay.Cửu Đĩnh tiếp nhận mật hàm, đưa đến tay Nhan Hi, phong ấn màu son hồng còn rất tốt, tất nhiên là không có bị người mở qua, vung tay lên bảo kẻ khác lui ra, đợi bên trong còn lại hắn cùng Đào Tiểu Vi, mới từ trong hộp lấy ra vài tờ giấy, lấy tốc độ cực nhanh mà đọc.Còn chưa xem xong, Cửu Đĩnh lại đi vào, trong tay cầm một cái hộp nhỏ màu đen, "Gia, đây là người của chúng ta đưa tới, vốn có quan truyền lệnh đang ở đây, thuộc hạ sợ bị hắn trông thấy, cho nên tạm thời an bài hắn ở gian nhà kế bên."Nhan Hi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại, "Đi mời nhị điện hạ tới.""Gia, lúc quan truyền lệnh tới thì nhị điện hạ đã mang theo Trúc cô nương lặng lẽ rời đi." Cửu Đĩnh còn nhớ rõ, bộ dáng Nhan Dung lúc đó dường như là con hồ ly bị phỏng đuôi, cố gắng thoát thân."Đuổi theo, nói cho hắn đã có biến."Cửu Đĩnh đi theo Nhan Hi đã lâu, vừa thấy đến chủ tử lộ ra biểu tình thận trọng như vậy, khẳng định là có đại sự sắp xảy ra, lập tức không nói thêm lời vô ích, tự mình đi tìm Nhan Dung.Nhan Hi nhìn xong các bức thư trong hộp gỗ hồng, lập tức mở hộp đen, từ bên trong lấy ra bức thư, nương theo ngọn ánh nến nhìn, chỉ chốc lát, đã xem xong, khóe môi tràn ra một tia cười, lãnh liệt âm trầm, trong bóng đêm u ám lại càng giống ác thần từ địa ngục Tu La, uy nghiêm lãnh khốc.