Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 261: Phong vân biến 1

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trước khi lâm chung, Quế tần đem nhi tử giao phó cho Hoàng quý phi, nhờ nàng tìm cơ hội nhận Nhan Dung làm con thừa tự chính danh ngôn thuận, Hoàng quý phi đáp ứng. Sau đó không lâu, Quế tần qua đời, nhị hoàng tử được Hoàng quý phi tiếp về Tĩnh cung nuôi nấng, theo lý mà nói thì không thích hợp, thế nhưng, nàng thân là quý phi, trong hoàng cung lúc này không có hoàng hậu, địa vị cao nhất là dĩ nhiên, không ai dám nói loạn, đợi khi tìm được cơ hội, Hoàng quý phi nói với hoàng đế, danh chính ngôn thuận thu nhận Nhan Dung. Bên ngoài, Hoàng quý phi cũng luôn luôn nói rằng, Nhan Dung là trưởng tử của bà, Nhan Hi cũng là con ruột nhưng là thứ tử.Từ đó về sau, Hoàng quý phi cũng không mang thai nữa, bất quá bà cũng không cần, mỗi ngày nhìn hai nhi tử ở Tĩnh cung dần dần lớn lên, bà cũng không cảm thấy khổ.Đối đãi Nhan Dung như chính mình sinh ra, có đôi khi thậm chí so với Nhan Hi còn muốn tốt hơn.Bởi vì Nhan Dung từ nhỏ đã nhiệt tình rộng rãi, hiểu được cho người niềm vui, mà Nhan Hi, từ lúc hiểu chuyện đã luôn luôn giữ dáng vẻ lạnh như băng, hai nhi tử hai tính cách, Hoàng quý phi trong lòng tuy rằng công bằng, giống nhau cẩn thận chiếu cố, thế nhưng thời gian cùng Nhan Dung cùng một chỗ còn nhiều hơn cùng Nhan Hi.Mà Nhan Dung là một hài tử rất biết ân nghĩa, Hoàng quý phi đối với hắn tốt, hắn thời khắc đều ghi tạc trong long, không dám đối nghịch, đối đãi với đệ đệ lạnh như băng kia tự nhiên là kiên nhẫn rất nhiều, hai huynh đệ tuy rằng không nói chuyện nhiều lắm, nhưng Nhan Dung đối với Nhan Hi có một phần thân tình, không giống với những huynh đệ khác.Có một năm vào dịp Trung thu, hoàng đế tại ngự hoa viên đãi yến tiệc, chúng hoàng tử đều tham gia.Hoàng quý phi không ở, bình thường những huynh đệ coi thường Nhan Dung sẽ nghĩ biện pháp làm khó dễ hắn, tất cả mọi người biết hắn là được thu dưỡng tại Tĩnh cung, thân mẫu chỉ bất quá là một phi tần nho nhỏ, tuy rằng hắn chỉ đứng dưới thái tử, nhưng không có mấy người tôn trọng hắn.Sắp xếp chỗ ngồi cư nhiên đem bàn tiệc nhị hoàng tử, an bài ở vị trí cuối cùng, liền hai tiểu hoàng tử vừa sinh ra, cũng được nhũ mẫu ôm ngồi hàng trên cả Nhan Dung.Thường nói trong cung thân tình ấm lạnh, Nhan Dung nhưng thật ra không để ý, hắn lúc đó cũng đã quyết định phải rời khỏi hoàng cung, đối với những chuyện như vậy, cũng không để ở trong lòng, ai ngờ, không nghĩ đến ngồi ở một bên, nửa câu nói cùng không nói, thất hoàng tử Nhan Hi lạnh lùng từ trên đai lưng rút ra nhuyễn kiếm, “Ba ba” liên tiếp chặt gãy hơn mười bàn tiệc, thức ăn văng tung tóe trên thảm, thẳng đến bên cạnh Nhan Dung mới dừng lại.

Trước khi lâm chung, Quế tần đem nhi tử giao phó cho Hoàng quý phi, nhờ nàng tìm cơ hội nhận Nhan Dung làm con thừa tự chính danh ngôn thuận, Hoàng quý phi đáp ứng. Sau đó không lâu, Quế tần qua
đời, nhị hoàng tử được Hoàng quý phi tiếp về Tĩnh cung nuôi nấng, theo
lý mà nói thì không thích hợp, thế nhưng, nàng thân là quý phi, trong hoàng cung lúc này không có hoàng hậu, địa vị
cao nhất là dĩ nhiên, không ai dám nói loạn, đợi khi tìm được cơ hội,
Hoàng quý phi nói với hoàng đế, danh chính ngôn thuận thu nhận Nhan Dung. Bên ngoài, Hoàng quý phi cũng luôn luôn nói rằng, Nhan Dung
là trưởng tử của bà, Nhan Hi cũng là con ruột nhưng là thứ tử.

Từ đó về sau, Hoàng quý phi cũng không mang thai nữa, bất quá bà cũng không cần, mỗi ngày nhìn hai nhi
tử ở Tĩnh cung dần dần lớn lên, bà cũng không cảm thấy khổ.

Đối đãi Nhan Dung như chính mình sinh ra, có đôi khi thậm chí so với Nhan Hi còn muốn tốt hơn.

Bởi vì Nhan Dung từ nhỏ đã nhiệt tình rộng rãi, hiểu được cho người niềm vui, mà Nhan Hi, từ lúc hiểu chuyện đã luôn
luôn giữ dáng vẻ lạnh như băng, hai nhi tử hai tính cách, Hoàng quý phi
trong lòng tuy rằng công bằng, giống nhau cẩn thận chiếu cố, thế nhưng
thời gian cùng Nhan Dung cùng một chỗ còn nhiều hơn cùng Nhan Hi.

Mà Nhan Dung là một hài tử rất biết ân nghĩa, Hoàng quý phi đối với hắn tốt, hắn thời khắc đều ghi tạc trong long, không
dám đối nghịch, đối đãi với đệ đệ lạnh như băng kia tự nhiên là kiên
nhẫn rất nhiều, hai huynh đệ tuy rằng không nói chuyện nhiều lắm, nhưng
Nhan Dung đối với Nhan Hi có một phần thân tình, không giống với những huynh đệ khác.

Có một năm vào dịp Trung thu, hoàng đế tại ngự hoa viên đãi yến tiệc, chúng hoàng tử đều tham gia.

Hoàng quý phi không ở, bình thường những huynh đệ coi thường Nhan Dung sẽ nghĩ biện pháp làm khó dễ hắn, tất cả mọi người biết hắn
là được thu dưỡng tại Tĩnh cung, thân mẫu chỉ bất quá là một phi tần nho nhỏ, tuy rằng hắn chỉ đứng dưới thái tử, nhưng không có mấy người tôn
trọng hắn.

Sắp xếp chỗ ngồi cư nhiên đem
bàn tiệc nhị hoàng tử, an bài ở vị trí cuối cùng, liền hai tiểu hoàng tử vừa sinh ra, cũng được nhũ mẫu ôm ngồi hàng trên cả Nhan Dung.

Thường nói trong cung thân tình
ấm lạnh, Nhan Dung nhưng thật ra không để ý, hắn lúc đó cũng đã quyết
định phải rời khỏi hoàng cung, đối với những chuyện như vậy, cũng không
để ở trong lòng, ai ngờ, không nghĩ đến ngồi ở một bên, nửa câu nói cùng không nói, thất hoàng tử Nhan Hi lạnh lùng từ trên đai lưng rút ra
nhuyễn kiếm, “Ba ba” liên tiếp chặt gãy hơn mười bàn tiệc, thức ăn văng
tung tóe trên thảm, thẳng đến bên cạnh Nhan Dung mới dừng lại.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trước khi lâm chung, Quế tần đem nhi tử giao phó cho Hoàng quý phi, nhờ nàng tìm cơ hội nhận Nhan Dung làm con thừa tự chính danh ngôn thuận, Hoàng quý phi đáp ứng. Sau đó không lâu, Quế tần qua đời, nhị hoàng tử được Hoàng quý phi tiếp về Tĩnh cung nuôi nấng, theo lý mà nói thì không thích hợp, thế nhưng, nàng thân là quý phi, trong hoàng cung lúc này không có hoàng hậu, địa vị cao nhất là dĩ nhiên, không ai dám nói loạn, đợi khi tìm được cơ hội, Hoàng quý phi nói với hoàng đế, danh chính ngôn thuận thu nhận Nhan Dung. Bên ngoài, Hoàng quý phi cũng luôn luôn nói rằng, Nhan Dung là trưởng tử của bà, Nhan Hi cũng là con ruột nhưng là thứ tử.Từ đó về sau, Hoàng quý phi cũng không mang thai nữa, bất quá bà cũng không cần, mỗi ngày nhìn hai nhi tử ở Tĩnh cung dần dần lớn lên, bà cũng không cảm thấy khổ.Đối đãi Nhan Dung như chính mình sinh ra, có đôi khi thậm chí so với Nhan Hi còn muốn tốt hơn.Bởi vì Nhan Dung từ nhỏ đã nhiệt tình rộng rãi, hiểu được cho người niềm vui, mà Nhan Hi, từ lúc hiểu chuyện đã luôn luôn giữ dáng vẻ lạnh như băng, hai nhi tử hai tính cách, Hoàng quý phi trong lòng tuy rằng công bằng, giống nhau cẩn thận chiếu cố, thế nhưng thời gian cùng Nhan Dung cùng một chỗ còn nhiều hơn cùng Nhan Hi.Mà Nhan Dung là một hài tử rất biết ân nghĩa, Hoàng quý phi đối với hắn tốt, hắn thời khắc đều ghi tạc trong long, không dám đối nghịch, đối đãi với đệ đệ lạnh như băng kia tự nhiên là kiên nhẫn rất nhiều, hai huynh đệ tuy rằng không nói chuyện nhiều lắm, nhưng Nhan Dung đối với Nhan Hi có một phần thân tình, không giống với những huynh đệ khác.Có một năm vào dịp Trung thu, hoàng đế tại ngự hoa viên đãi yến tiệc, chúng hoàng tử đều tham gia.Hoàng quý phi không ở, bình thường những huynh đệ coi thường Nhan Dung sẽ nghĩ biện pháp làm khó dễ hắn, tất cả mọi người biết hắn là được thu dưỡng tại Tĩnh cung, thân mẫu chỉ bất quá là một phi tần nho nhỏ, tuy rằng hắn chỉ đứng dưới thái tử, nhưng không có mấy người tôn trọng hắn.Sắp xếp chỗ ngồi cư nhiên đem bàn tiệc nhị hoàng tử, an bài ở vị trí cuối cùng, liền hai tiểu hoàng tử vừa sinh ra, cũng được nhũ mẫu ôm ngồi hàng trên cả Nhan Dung.Thường nói trong cung thân tình ấm lạnh, Nhan Dung nhưng thật ra không để ý, hắn lúc đó cũng đã quyết định phải rời khỏi hoàng cung, đối với những chuyện như vậy, cũng không để ở trong lòng, ai ngờ, không nghĩ đến ngồi ở một bên, nửa câu nói cùng không nói, thất hoàng tử Nhan Hi lạnh lùng từ trên đai lưng rút ra nhuyễn kiếm, “Ba ba” liên tiếp chặt gãy hơn mười bàn tiệc, thức ăn văng tung tóe trên thảm, thẳng đến bên cạnh Nhan Dung mới dừng lại.

Chương 261: Phong vân biến 1