Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 282: Thánh chỉ thưởng con dâu 12
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nửa tin nửa ngờ, thái giám Quý Hỉ đem khay trà trở về ngự thư phòng, đặt ở một góc trên bàn cũng không có lập tức đưa lên cho hoàng đế. Hắn đem bài tử của Ngọc Quý Nhân cùng Tuyết Quý Nhân vào giữa các bài tử của những nương nương khác, ở vị trí dễ thấy nhất, so với các bài tử mới mẻ chung quanh, quả thật hai bài tử này có chút không thể so sánh.Hoàng đế lại gọi hắn, không có nhiều thời gian lo lắng, Quý Hỉ nơm nớp lo sợ bưng khay trà tới trước mặt hoàng đế, "Bệ hạ, chẳng hay đêm nay, ngài muốn đến cung của vị nương nương nào?"Hoàng đế mỗi ngày hưởng thụ nhất giờ khắc này, ngón tay chậm rãi lướt trên bàn, nơi đặt các hàng dài bài tử, dường như khi thấy những tấm thẻ này, lão lại thấy được chủ nhân của chúng, hé ra kiều nhan trẻ trung, quỳ gối nhu thuận, kính cẩn quy phục lão, nghĩ đến đây, bụng dưới lại căng thẳng quen thuộc, dường như khôi phục lại sức sống thanh xuân.Chỉ có trên người nữ nhân, lão mới cảm nhận được mình còn trẻ, không chỉ có khống chế toàn bộ Yến quốc, càng có thể làm cho bất luận nữ nhân nào, cũng thần phục dưới chân lão.Đương nhiên trong đó bao gồm cả kiều nhan xinh đẹp — Đào Tiểu Vi.Hoàng đế trong lòng dâng lên một cổ tức giận, buổi chiều ngày hôm nay, ngay dưới mắt lão, hoàng nhi đem nữ nhân lão nhìn trúng mang đi, lão, nam nhân cao nhất thiên hạ, lại không có biện pháp nào giữ nàng.Ngón tay dừng lại một tấm thẻ có vẻ cũ kỹ, hoàng đế cầm lên, chỉ thấy trên bài tử nước sơn cũng đã phai nhạt không ít, trên đó viết ba chữ Ngọc Quý Nhân.Rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại, lão vô pháp tìm trong hàng vạn gương mặt mỹ miều, tìm ra gương mặt liên hệ với bài tử này."Quý Hỉ, đây là nương nương của cung nào?"Thấy hoàng đế quả nhiên điểm trúng bài tử tổng quản thái giám đưa tới, Quý Hỉ trong lòng căng thẳng, vội vàng nói, "Bệ hạ, vị nương nương này chỉ là quý nhân, theo quy củ nàng không có tẩm cung, ngài năm đó ban cho tỷ muội các nàng một tiểu viện để ở."Năm đó? Tỷ muội? Hoàng đế nheo lại mắt, quả nhiên ngay bên trái Ngọc Quý Nhân là bài tử của Tuyết Quý Nhân, lão cầm cả hai trong tay, "Kể lại ta nghe.""Bệ hạ, năm đó thất điện hạ từ Tề quốc về, không phải đã mang về hai vị công chúa khuynh quốc khuynh thành sao? Một người được thụ phong Ngọc Quý Nhân, một người là Tuyết Quý Nhân."
Nửa tin nửa ngờ, thái giám Quý Hỉ
đem khay trà trở về ngự thư phòng, đặt ở một góc trên bàn cũng không có
lập tức đưa lên cho hoàng đế. Hắn đem bài tử của Ngọc Quý Nhân cùng
Tuyết Quý Nhân vào giữa các bài tử của những nương nương khác, ở vị trí
dễ thấy nhất, so với các bài tử mới mẻ chung quanh, quả thật hai bài tử
này có chút không thể so sánh.
Hoàng đế lại gọi hắn, không có
nhiều thời gian lo lắng, Quý Hỉ nơm nớp lo sợ bưng khay trà tới trước
mặt hoàng đế, "Bệ hạ, chẳng hay đêm nay, ngài muốn đến cung của vị nương nương nào?"
Hoàng đế mỗi ngày hưởng thụ nhất giờ khắc này, ngón tay chậm rãi lướt trên bàn, nơi đặt các hàng dài bài tử, dường như khi thấy những tấm thẻ này, lão lại thấy được chủ nhân
của chúng, hé ra kiều nhan trẻ trung, quỳ gối nhu thuận, kính cẩn quy
phục lão, nghĩ đến đây, bụng dưới lại căng thẳng quen thuộc, dường như
khôi phục lại sức sống thanh xuân.
Chỉ có trên người nữ nhân, lão
mới cảm nhận được mình còn trẻ, không chỉ có khống chế toàn bộ Yến quốc, càng có thể làm cho bất luận nữ nhân nào, cũng thần phục dưới chân lão.
Đương nhiên trong đó bao gồm cả kiều nhan xinh đẹp — Đào Tiểu Vi.
Hoàng đế trong lòng dâng lên một cổ tức giận, buổi chiều ngày hôm nay, ngay dưới mắt lão, hoàng nhi đem
nữ nhân lão nhìn trúng mang đi, lão, nam nhân cao nhất thiên hạ, lại
không có biện pháp nào giữ nàng.
Ngón tay dừng lại một tấm thẻ có vẻ cũ kỹ, hoàng đế cầm lên, chỉ thấy trên bài tử nước sơn cũng đã phai
nhạt không ít, trên đó viết ba chữ Ngọc Quý Nhân.
Rất quen thuộc, dường như đã
nghe qua ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại, lão vô pháp tìm trong hàng
vạn gương mặt mỹ miều, tìm ra gương mặt liên hệ với bài tử này.
"Quý Hỉ, đây là nương nương của cung nào?"
Thấy hoàng đế quả nhiên điểm
trúng bài tử tổng quản thái giám đưa tới, Quý Hỉ trong lòng căng thẳng,
vội vàng nói, "Bệ hạ, vị nương nương này chỉ là quý nhân, theo quy củ
nàng không có tẩm cung, ngài năm đó ban cho tỷ muội các nàng một tiểu
viện để ở."
Năm đó? Tỷ muội? Hoàng đế nheo
lại mắt, quả nhiên ngay bên trái Ngọc Quý Nhân là bài tử của Tuyết Quý
Nhân, lão cầm cả hai trong tay, "Kể lại ta nghe."
"Bệ hạ, năm đó thất điện hạ từ
Tề quốc về, không phải đã mang về hai vị công chúa khuynh quốc khuynh
thành sao? Một người được thụ phong Ngọc Quý Nhân, một người là Tuyết
Quý Nhân."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nửa tin nửa ngờ, thái giám Quý Hỉ đem khay trà trở về ngự thư phòng, đặt ở một góc trên bàn cũng không có lập tức đưa lên cho hoàng đế. Hắn đem bài tử của Ngọc Quý Nhân cùng Tuyết Quý Nhân vào giữa các bài tử của những nương nương khác, ở vị trí dễ thấy nhất, so với các bài tử mới mẻ chung quanh, quả thật hai bài tử này có chút không thể so sánh.Hoàng đế lại gọi hắn, không có nhiều thời gian lo lắng, Quý Hỉ nơm nớp lo sợ bưng khay trà tới trước mặt hoàng đế, "Bệ hạ, chẳng hay đêm nay, ngài muốn đến cung của vị nương nương nào?"Hoàng đế mỗi ngày hưởng thụ nhất giờ khắc này, ngón tay chậm rãi lướt trên bàn, nơi đặt các hàng dài bài tử, dường như khi thấy những tấm thẻ này, lão lại thấy được chủ nhân của chúng, hé ra kiều nhan trẻ trung, quỳ gối nhu thuận, kính cẩn quy phục lão, nghĩ đến đây, bụng dưới lại căng thẳng quen thuộc, dường như khôi phục lại sức sống thanh xuân.Chỉ có trên người nữ nhân, lão mới cảm nhận được mình còn trẻ, không chỉ có khống chế toàn bộ Yến quốc, càng có thể làm cho bất luận nữ nhân nào, cũng thần phục dưới chân lão.Đương nhiên trong đó bao gồm cả kiều nhan xinh đẹp — Đào Tiểu Vi.Hoàng đế trong lòng dâng lên một cổ tức giận, buổi chiều ngày hôm nay, ngay dưới mắt lão, hoàng nhi đem nữ nhân lão nhìn trúng mang đi, lão, nam nhân cao nhất thiên hạ, lại không có biện pháp nào giữ nàng.Ngón tay dừng lại một tấm thẻ có vẻ cũ kỹ, hoàng đế cầm lên, chỉ thấy trên bài tử nước sơn cũng đã phai nhạt không ít, trên đó viết ba chữ Ngọc Quý Nhân.Rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở nơi nào, trong lúc nhất thời lại, lão vô pháp tìm trong hàng vạn gương mặt mỹ miều, tìm ra gương mặt liên hệ với bài tử này."Quý Hỉ, đây là nương nương của cung nào?"Thấy hoàng đế quả nhiên điểm trúng bài tử tổng quản thái giám đưa tới, Quý Hỉ trong lòng căng thẳng, vội vàng nói, "Bệ hạ, vị nương nương này chỉ là quý nhân, theo quy củ nàng không có tẩm cung, ngài năm đó ban cho tỷ muội các nàng một tiểu viện để ở."Năm đó? Tỷ muội? Hoàng đế nheo lại mắt, quả nhiên ngay bên trái Ngọc Quý Nhân là bài tử của Tuyết Quý Nhân, lão cầm cả hai trong tay, "Kể lại ta nghe.""Bệ hạ, năm đó thất điện hạ từ Tề quốc về, không phải đã mang về hai vị công chúa khuynh quốc khuynh thành sao? Một người được thụ phong Ngọc Quý Nhân, một người là Tuyết Quý Nhân."