Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 298: Cuộc sống khoái hoạt 6
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi thở dài, đem Đào Tiểu Vi ôm lấy rồi đi vào nội thất của bọn họ, "Vi vi, ta không dự định sớm như vậy làm nàng mang thai."Đào Tiểu Vi biểu tình không thể tin, mắt to thẳng nhìn đôi mắt lạnh của Nhan Hi, "Trong bụng có tiểu bảo bảo?""Ta nghĩ là đúng, chúng ta sẽ đem cục cưng an ổn sinh ra."Nhan Hi yêu thương cẩn thận buông nàng xuống, hắn tựa ở đầu giường để Đào Tiểu Vi có thể dựa vào trong lòng hắn."An ổn sinh hạ?" Bên này nàng lặp lại như vẹt, căn bản không suy nghĩ, Nhan Hi nói cái gì nàng sẽ theo nói cái đó."Cho nên từ hôm nay trở đi, nàng phải nhất nhất nghe lời, tâm tình thả lỏng không nên lo lắng, nàng phải bảo trọng như vậy mới bảo hộ tốt hài tử trong bụng.""Nghe lời, thả lỏng.""Vi vi, nàng làm sao vậy?" Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nỗ lực làm nàng chú ý trở lại.Năng mắt, nhãn thần một mảnh mê man, hai tay che bụng, "Người xấu, bên trong có cục cưng.""Ừ, là con của chúng ta.""Ta còn không thể tin được."Đào Tiểu Vi vươn tay, hung hăng muốn nhéo mặt mình, còn không chờ tay nàng đụng đến, Nhan Hi đã ngăn cản, không đồng ý nói, "Vi vi, đừng sợ, có ta ở đây."Nếu là chuyện khác, Đào Tiểu Vi cũng sẽ không sợ hãi thành cái dạng này, chỉ có sinh hài tử là Nhan Hi không thể khống chế được, trong sách nàng đã đọc qua không ít miêu tả về sinh nở, nói chung là thống khổ, cửu tử nhất sinh, còn có rất nhiều nữ nhân cũng bởi vì sinh không được, mà một xác hai mạng.Trước khi kết hôn, có mấy buổi tối Đào Tiểu Vi đã từng liên tục thấy một giấc mộng, trong mộng nàng nhìn thấy bụng phồng lên như quả cầu nhỏ, ngày qua ngày càng lớn lên, sau đó bỗng nhiên có một ngày, cái bụng toàn bộ nổ tung, mấy tiểu hài tử từ bên trong đi ra, trên người còn dính nội tạng của nàng, bọn họ gọi nàng mẫu thân, ôm lấy chân của nàng cùng cánh tay, chết cũng không nghĩ buông ra.Ác mộng đã quên nay rõ ràng hiện lên trong đầu, nàng áp xuống không được sợ hãi, gắt gao ôm lấy Nhan Hi, rất sợ buông lỏng tay thì hài tử trong bụng sẽ lập tức đi ra, phá đi bụng của nàng.
Nhan Hi thở dài, đem Đào Tiểu Vi
ôm lấy rồi đi vào nội thất của bọn họ, "Vi vi, ta không dự định sớm như
vậy làm nàng mang thai."
Đào Tiểu Vi biểu tình không thể tin, mắt to thẳng nhìn đôi mắt lạnh của Nhan Hi, "Trong bụng có tiểu bảo bảo?"
"Ta nghĩ là đúng, chúng ta sẽ đem cục cưng an ổn sinh ra."
Nhan Hi yêu thương cẩn thận buông nàng xuống, hắn tựa ở đầu giường để Đào Tiểu Vi có thể dựa vào trong lòng hắn.
"An ổn sinh hạ?" Bên này nàng lặp lại như vẹt, căn bản không suy nghĩ, Nhan Hi nói cái gì nàng sẽ theo nói cái đó.
"Cho nên từ hôm nay trở đi, nàng phải nhất nhất nghe lời, tâm tình thả lỏng không nên lo lắng, nàng phải bảo trọng như vậy mới bảo hộ tốt hài tử trong bụng."
"Nghe lời, thả lỏng."
"Vi vi, nàng làm sao vậy?" Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nỗ lực làm nàng chú ý trở lại.
Năng mắt, nhãn thần một mảnh mê man, hai tay che bụng, "Người xấu, bên trong có cục cưng."
"Ừ, là con của chúng ta."
"Ta còn không thể tin được."
Đào Tiểu Vi vươn tay, hung hăng
muốn nhéo mặt mình, còn không chờ tay nàng đụng đến, Nhan Hi đã ngăn
cản, không đồng ý nói, "Vi vi, đừng sợ, có ta ở đây."
Nếu là chuyện khác, Đào Tiểu Vi
cũng sẽ không sợ hãi thành cái dạng này, chỉ có sinh hài tử là Nhan Hi
không thể khống chế được, trong sách nàng đã đọc qua không ít miêu tả về sinh nở, nói chung là thống khổ, cửu tử nhất sinh, còn có rất nhiều nữ
nhân cũng bởi vì sinh không được, mà một xác hai mạng.
Trước khi kết hôn, có mấy buổi
tối Đào Tiểu Vi đã từng liên tục thấy một giấc mộng, trong mộng nàng
nhìn thấy bụng phồng lên như quả cầu nhỏ, ngày qua ngày càng lớn lên,
sau đó bỗng nhiên có một ngày, cái bụng toàn bộ nổ tung, mấy tiểu hài tử từ bên trong đi ra, trên người còn dính nội tạng của nàng, bọn họ gọi
nàng mẫu thân, ôm lấy chân của nàng cùng cánh tay, chết cũng không nghĩ
buông ra.
Ác mộng đã quên nay rõ ràng hiện lên trong đầu, nàng áp xuống không được sợ hãi, gắt gao ôm lấy Nhan Hi, rất sợ buông lỏng tay thì hài tử trong bụng sẽ lập tức đi ra, phá đi
bụng của nàng.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi thở dài, đem Đào Tiểu Vi ôm lấy rồi đi vào nội thất của bọn họ, "Vi vi, ta không dự định sớm như vậy làm nàng mang thai."Đào Tiểu Vi biểu tình không thể tin, mắt to thẳng nhìn đôi mắt lạnh của Nhan Hi, "Trong bụng có tiểu bảo bảo?""Ta nghĩ là đúng, chúng ta sẽ đem cục cưng an ổn sinh ra."Nhan Hi yêu thương cẩn thận buông nàng xuống, hắn tựa ở đầu giường để Đào Tiểu Vi có thể dựa vào trong lòng hắn."An ổn sinh hạ?" Bên này nàng lặp lại như vẹt, căn bản không suy nghĩ, Nhan Hi nói cái gì nàng sẽ theo nói cái đó."Cho nên từ hôm nay trở đi, nàng phải nhất nhất nghe lời, tâm tình thả lỏng không nên lo lắng, nàng phải bảo trọng như vậy mới bảo hộ tốt hài tử trong bụng.""Nghe lời, thả lỏng.""Vi vi, nàng làm sao vậy?" Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nỗ lực làm nàng chú ý trở lại.Năng mắt, nhãn thần một mảnh mê man, hai tay che bụng, "Người xấu, bên trong có cục cưng.""Ừ, là con của chúng ta.""Ta còn không thể tin được."Đào Tiểu Vi vươn tay, hung hăng muốn nhéo mặt mình, còn không chờ tay nàng đụng đến, Nhan Hi đã ngăn cản, không đồng ý nói, "Vi vi, đừng sợ, có ta ở đây."Nếu là chuyện khác, Đào Tiểu Vi cũng sẽ không sợ hãi thành cái dạng này, chỉ có sinh hài tử là Nhan Hi không thể khống chế được, trong sách nàng đã đọc qua không ít miêu tả về sinh nở, nói chung là thống khổ, cửu tử nhất sinh, còn có rất nhiều nữ nhân cũng bởi vì sinh không được, mà một xác hai mạng.Trước khi kết hôn, có mấy buổi tối Đào Tiểu Vi đã từng liên tục thấy một giấc mộng, trong mộng nàng nhìn thấy bụng phồng lên như quả cầu nhỏ, ngày qua ngày càng lớn lên, sau đó bỗng nhiên có một ngày, cái bụng toàn bộ nổ tung, mấy tiểu hài tử từ bên trong đi ra, trên người còn dính nội tạng của nàng, bọn họ gọi nàng mẫu thân, ôm lấy chân của nàng cùng cánh tay, chết cũng không nghĩ buông ra.Ác mộng đã quên nay rõ ràng hiện lên trong đầu, nàng áp xuống không được sợ hãi, gắt gao ôm lấy Nhan Hi, rất sợ buông lỏng tay thì hài tử trong bụng sẽ lập tức đi ra, phá đi bụng của nàng.