Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 306: Cuộc sống khoái hoạt 14

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Sáng sớm, Cửu Đĩnh cùng các huynh đệ nội thị doanh trước một bước đem hành lý quần áo và đồ dùng hàng ngày vận chuyển lên thuyền.Trên biển nổi lên sương mù, trong vòng trăm mét cái gì đều thấy không rõ, Nhan Dung nghe xong kiến nghị của người lái thuyền, lùi lại thời gian ra khơi. Đào Tiểu Vi ngực luôn sợ hãi, từ khi rời giường, mí mắt trái giật rất lợi hại, Thiên Đồng cười ha hả nói, máy mắt trái sợ là phu nhân hảo vận a. Đang nói, Đào Tiểu Vi mắt trái không nhảy nữa, tay lại run run nàng vì vậy lại hỏi Thiên Đồng là có nghĩa gì, Thiên Đồng mím môi không đáp, chỉ nói Đào Tiểu Vi là đang khẩn trương, lòng vẫn nhớ tới chuyện rời bến, thế cho nên tâm tư hoảng hốt.Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là năn nỉ Nhan Hi đến cạnh biển nhìn một cái, không được thì chính nàng muốn đích thân đi. Không lay chuyển được nàng khó có được một lần làm nũng, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn dặn hai thị nữ cùng ba bà đỡ chiếu cố hảo Đào Tiểu Vi, Nhan Hi lúc này mới vội vã hướng cạnh biển đi.... .Lộ trình ba tháng dùng một tháng đi xong, thái tử cùng một đội nhân mã ngày đêm lên đường, rốt cục sáng sớm đã vào thành Tuyền Châu.Chờ hồi lâu, mật thám đón hắn vào một khu nhà dân, "Điện hạ, thất điện hạ cùng người nhà ẩn cư tại thành đông, xung quanh đều là thân binh của thất điện hạ, bọn thuộc hạ tới gần lập tức sẽ bị phát giác, cho nên xác định nơi ở của bọn họ xong, chỉ phái người ở xa xa giám sát.""Tốt, làm tốt lắm." Thái tử nhắm lại hai mắt uể oải, nhấp một ngụm trà, đứng lên nói, "Chúng ta hiện tại phải đi.""Điện hạ, ngài bây giờ quá sớm, hơi chút nghỉ ngơi, lát nữa cũng không trễ.""Không, cứ như vậy đi, việc này không nên chậm trễ."... . .Trong phòng vắng vẻ, những thứ Đào Tiểu Vi quen dùng đã tống lên trên thuyền, sau khi dùng một chén nhỏ nùng thang, thân thể ấm lên. Chỉ là tâm thủy chung an tĩnh được, luôn co quắp nhảy lợi hại, dùng nắm tay nhỏ đè lại cũng vô pháp chống đỡ loại cảm giác khủng hoảng không hiểu này.Nàng bắt đầu hối hận khi để Nhan Hi đi nhìn thuyền, từ khi hắn ra sân, một cổ cảm giác phi thường không tốt như bao phủ trong lòng. Nàng an ủi mình, không có việc gì, sau khi sương mù tan, nàng sẽ cùng Nhan Hi cùng nhau lên thuyền, cáo biệt quá khứ, đi đến nới không hề có Tề quốc cùng Yến quốc ân cừu, không hề có địa vị quyền thế, có chăng, chỉ cần hắn cùng nàng, hay là, sau đó không lâu, còn có một tiểu tử khả ái.

Sáng sớm, Cửu Đĩnh cùng các huynh
đệ nội thị doanh trước một bước đem hành lý quần áo và đồ dùng hàng ngày vận chuyển lên thuyền.

Trên biển nổi lên sương mù,
trong vòng trăm mét cái gì đều thấy không rõ, Nhan Dung nghe xong kiến
nghị của người lái thuyền, lùi lại thời gian ra khơi. Đào Tiểu Vi ngực
luôn sợ hãi, từ khi rời giường, mí mắt trái giật rất lợi hại, Thiên Đồng cười ha hả nói, máy mắt trái sợ là phu nhân hảo vận a. Đang nói, Đào
Tiểu Vi mắt trái không nhảy nữa, tay lại run run nàng vì vậy lại hỏi
Thiên Đồng là có nghĩa gì, Thiên Đồng mím môi không đáp, chỉ nói Đào
Tiểu Vi là đang khẩn trương, lòng vẫn nhớ tới chuyện rời bến, thế cho
nên tâm tư hoảng hốt.

Đào Tiểu Vi không thể làm gì
khác hơn là năn nỉ Nhan Hi đến cạnh biển nhìn một cái, không được thì
chính nàng muốn đích thân đi. Không lay chuyển được nàng khó có được một lần làm nũng, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn dặn hai thị nữ cùng ba bà
đỡ chiếu cố hảo Đào Tiểu Vi, Nhan Hi lúc này mới vội vã hướng cạnh biển
đi.

... .

Lộ trình ba tháng dùng một tháng đi xong, thái tử cùng một đội nhân mã ngày đêm lên đường, rốt cục sáng
sớm đã vào thành Tuyền Châu.

Chờ hồi lâu, mật thám đón hắn
vào một khu nhà dân, "Điện hạ, thất điện hạ cùng người nhà ẩn cư tại
thành đông, xung quanh đều là thân binh của thất điện hạ, bọn thuộc hạ
tới gần lập tức sẽ bị phát giác, cho nên xác định nơi ở của bọn họ xong, chỉ phái người ở xa xa giám sát."

"Tốt, làm tốt lắm." Thái tử nhắm lại hai mắt uể oải, nhấp một ngụm trà, đứng lên nói, "Chúng ta hiện tại phải đi."

"Điện hạ, ngài bây giờ quá sớm, hơi chút nghỉ ngơi, lát nữa cũng không trễ."

"Không, cứ như vậy đi, việc này không nên chậm trễ."

... . .

Trong phòng vắng vẻ, những thứ
Đào Tiểu Vi quen dùng đã tống lên trên thuyền, sau khi dùng một chén nhỏ nùng thang, thân thể ấm lên. Chỉ là tâm thủy chung an tĩnh được, luôn
co quắp nhảy lợi hại, dùng nắm tay nhỏ đè lại cũng vô pháp chống đỡ loại cảm giác khủng hoảng không hiểu này.

Nàng bắt đầu hối hận khi để Nhan Hi đi nhìn thuyền, từ khi hắn ra sân, một cổ cảm giác phi thường không
tốt như bao phủ trong lòng. Nàng an ủi mình, không có việc gì, sau khi
sương mù tan, nàng sẽ cùng Nhan Hi cùng nhau lên thuyền, cáo biệt quá
khứ, đi đến nới không hề có Tề quốc cùng Yến quốc ân cừu, không hề có
địa vị quyền thế, có chăng, chỉ cần hắn cùng nàng, hay là, sau đó không
lâu, còn có một tiểu tử khả ái.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Sáng sớm, Cửu Đĩnh cùng các huynh đệ nội thị doanh trước một bước đem hành lý quần áo và đồ dùng hàng ngày vận chuyển lên thuyền.Trên biển nổi lên sương mù, trong vòng trăm mét cái gì đều thấy không rõ, Nhan Dung nghe xong kiến nghị của người lái thuyền, lùi lại thời gian ra khơi. Đào Tiểu Vi ngực luôn sợ hãi, từ khi rời giường, mí mắt trái giật rất lợi hại, Thiên Đồng cười ha hả nói, máy mắt trái sợ là phu nhân hảo vận a. Đang nói, Đào Tiểu Vi mắt trái không nhảy nữa, tay lại run run nàng vì vậy lại hỏi Thiên Đồng là có nghĩa gì, Thiên Đồng mím môi không đáp, chỉ nói Đào Tiểu Vi là đang khẩn trương, lòng vẫn nhớ tới chuyện rời bến, thế cho nên tâm tư hoảng hốt.Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là năn nỉ Nhan Hi đến cạnh biển nhìn một cái, không được thì chính nàng muốn đích thân đi. Không lay chuyển được nàng khó có được một lần làm nũng, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn dặn hai thị nữ cùng ba bà đỡ chiếu cố hảo Đào Tiểu Vi, Nhan Hi lúc này mới vội vã hướng cạnh biển đi.... .Lộ trình ba tháng dùng một tháng đi xong, thái tử cùng một đội nhân mã ngày đêm lên đường, rốt cục sáng sớm đã vào thành Tuyền Châu.Chờ hồi lâu, mật thám đón hắn vào một khu nhà dân, "Điện hạ, thất điện hạ cùng người nhà ẩn cư tại thành đông, xung quanh đều là thân binh của thất điện hạ, bọn thuộc hạ tới gần lập tức sẽ bị phát giác, cho nên xác định nơi ở của bọn họ xong, chỉ phái người ở xa xa giám sát.""Tốt, làm tốt lắm." Thái tử nhắm lại hai mắt uể oải, nhấp một ngụm trà, đứng lên nói, "Chúng ta hiện tại phải đi.""Điện hạ, ngài bây giờ quá sớm, hơi chút nghỉ ngơi, lát nữa cũng không trễ.""Không, cứ như vậy đi, việc này không nên chậm trễ."... . .Trong phòng vắng vẻ, những thứ Đào Tiểu Vi quen dùng đã tống lên trên thuyền, sau khi dùng một chén nhỏ nùng thang, thân thể ấm lên. Chỉ là tâm thủy chung an tĩnh được, luôn co quắp nhảy lợi hại, dùng nắm tay nhỏ đè lại cũng vô pháp chống đỡ loại cảm giác khủng hoảng không hiểu này.Nàng bắt đầu hối hận khi để Nhan Hi đi nhìn thuyền, từ khi hắn ra sân, một cổ cảm giác phi thường không tốt như bao phủ trong lòng. Nàng an ủi mình, không có việc gì, sau khi sương mù tan, nàng sẽ cùng Nhan Hi cùng nhau lên thuyền, cáo biệt quá khứ, đi đến nới không hề có Tề quốc cùng Yến quốc ân cừu, không hề có địa vị quyền thế, có chăng, chỉ cần hắn cùng nàng, hay là, sau đó không lâu, còn có một tiểu tử khả ái.

Chương 306: Cuộc sống khoái hoạt 14