Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 308: Cừu hận tận xương, chết mới giải 1
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… "Công chúa, ta rốt cục tìm được nàng." Thái tử ức chế không được mừng rỡ, đây chính là tương tư dài đằng đẵng một năm nay, lần đầu tiên tiếp xúc gần Đào Tiểu Vi mà không có Nhan Hi bên cạnh, mừng vui làm hắn tạm thời quên mất mục đích chuyến này, thầm nghĩ thân cận đi tới, an ủi tương tư.Đào Tiểu Vi cũng không phải loại cảm giác thân quen lâu ngày gặp lại, lại một hai bước thối lui, đá ngả cả cái ghế đỡ ống nhổ, rốt cục không thể lui hơn được nữa, lưng đã chạm đến vách tường.Mà thái tử, đã đến rồi trước mắt, cách nàng gần như vậy, hô hấp nhào vào mặt của nàng, gần như trên mặt hắn nhiễm bụi bậm cũng nhìn thấy rõ.Hai tay chống đỡ hắn, ngăn cản thái tử có tư thế nào bất nhã, "Không nên như vậy, ta rất khó chịu.""Nàng cũng biết, một đường ta tìm nàng thật là khổ cực, màn trời chiếu đất, đêm không ngủ, e sợ nghĩ là sẽ không thể cùng nàng tương kiến." Xúc động nắm chặt tay nhỏ bé Đào Tiểu Vi, "May là trời xanh không phụ lòng người, vẫn có thể cùng nàng gặp lại, theo ta trở về đi, ở đây không phải nơi thân phận như nàng có thể ở.""Ngươi muốn làm gì? Buông, thái tử điện hạ, ngươi đừng quên ta là Vương phi của Duệ Vương gia, là đệ muội của ngươi, ngươi thế nào có thể vô lễ như vậy?" Gạt ra tay thái tử, trái tim Đào Tiểu Vi kịch liệt nhảy, thân thể lần thứ hai lui ra, dù cho xa một chút khe nho nhỏ cũng tốt.Thái tử ánh mắt buồn bã, "Là ta không có phúc khí đó, thế nhưng, công chúa nàng phải tin tưởng, ta đối với nàng là thật tình, nếu như có thể, ta nguyện ý dùng một cây đao giao trái tim ra cho nàng xem.""Ta tin tưởng còn không được sao? Ngươi cách ta xa một chút, một hồi tướng công trở về, nhìn thấy loại tình cảnh này thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Bảo vệ bụng, Đào Tiểu Vi đẩy ra thái tử, cuối cùng cũng thoát ly khỏi tình cảnh xấu hổ vừa rồi."Theo ta trở lại kinh thành, công chúa, nếu như nàng thực sự muốn cùng thất đệ cùng nhau, phụ hoàng cũng đã đồng ý."Thái tử buồn bã nói, "Thánh chỉ sắc phong Duệ Vương phi ta cũng mang đến, chỉ cần nàng tự tay tiếp nhận, công chúa sẽ thật sự là Duệ Vương phi."Đào Tiểu Vi vẫn như cũ kinh sợ, dùng sức lắc đầu, "Ta không nên, ngươi đi nhanh đi, nếu như tướng công thấy ngươi, nhất định sẽ rất tức giận, chúng ta đều không muốn trở lại kinh thành, sống một đời thân bất do kỷ, nếu như ngươi thật lòng nghĩ Nhan Hi là thân đệ đệ của ngươi, vậy không nên ngăn cản chúng ta ly khai, không bao giờ tới tìm chúng ta."
"Công chúa, ta rốt cục tìm được
nàng." Thái tử ức chế không được mừng rỡ, đây chính là tương tư dài đằng đẵng một năm nay, lần đầu tiên tiếp xúc gần Đào Tiểu Vi mà không có
Nhan Hi bên cạnh, mừng vui làm hắn tạm thời quên mất mục đích chuyến
này, thầm nghĩ thân cận đi tới, an ủi tương tư.
Đào Tiểu Vi cũng không phải loại cảm giác thân quen lâu ngày gặp lại, lại một hai bước thối lui, đá ngả
cả cái ghế đỡ ống nhổ, rốt cục không thể lui hơn được nữa, lưng đã chạm
đến vách tường.
Mà thái tử, đã đến rồi trước
mắt, cách nàng gần như vậy, hô hấp nhào vào mặt của nàng, gần như trên
mặt hắn nhiễm bụi bậm cũng nhìn thấy rõ.
Hai tay chống đỡ hắn, ngăn cản thái tử có tư thế nào bất nhã, "Không nên như vậy, ta rất khó chịu."
"Nàng cũng biết, một đường ta
tìm nàng thật là khổ cực, màn trời chiếu đất, đêm không ngủ, e sợ nghĩ
là sẽ không thể cùng nàng tương kiến." Xúc động nắm chặt tay nhỏ bé Đào
Tiểu Vi, "May là trời xanh không phụ lòng người, vẫn có thể cùng nàng
gặp lại, theo ta trở về đi, ở đây không phải nơi thân phận như nàng có
thể ở."
"Ngươi muốn làm gì? Buông, thái
tử điện hạ, ngươi đừng quên ta là Vương phi của Duệ Vương gia, là đệ
muội của ngươi, ngươi thế nào có thể vô lễ như vậy?" Gạt ra tay thái tử, trái tim Đào Tiểu Vi kịch liệt nhảy, thân thể lần thứ hai lui ra, dù
cho xa một chút khe nho nhỏ cũng tốt.
Thái tử ánh mắt buồn bã, "Là ta
không có phúc khí đó, thế nhưng, công chúa nàng phải tin tưởng, ta đối
với nàng là thật tình, nếu như có thể, ta nguyện ý dùng một cây đao giao trái tim ra cho nàng xem."
"Ta tin tưởng còn không được
sao? Ngươi cách ta xa một chút, một hồi tướng công trở về, nhìn thấy
loại tình cảnh này thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Bảo vệ bụng, Đào Tiểu Vi
đẩy ra thái tử, cuối cùng cũng thoát ly khỏi tình cảnh xấu hổ vừa rồi.
"Theo ta trở lại kinh thành, công chúa, nếu như nàng thực sự muốn cùng thất đệ cùng nhau, phụ hoàng cũng đã đồng ý."
Thái tử buồn bã nói, "Thánh chỉ
sắc phong Duệ Vương phi ta cũng mang đến, chỉ cần nàng tự tay tiếp nhận, công chúa sẽ thật sự là Duệ Vương phi."
Đào Tiểu Vi vẫn như cũ kinh sợ,
dùng sức lắc đầu, "Ta không nên, ngươi đi nhanh đi, nếu như tướng công
thấy ngươi, nhất định sẽ rất tức giận, chúng ta đều không muốn trở lại
kinh thành, sống một đời thân bất do kỷ, nếu như ngươi thật lòng nghĩ
Nhan Hi là thân đệ đệ của ngươi, vậy không nên ngăn cản chúng ta ly
khai, không bao giờ tới tìm chúng ta."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… "Công chúa, ta rốt cục tìm được nàng." Thái tử ức chế không được mừng rỡ, đây chính là tương tư dài đằng đẵng một năm nay, lần đầu tiên tiếp xúc gần Đào Tiểu Vi mà không có Nhan Hi bên cạnh, mừng vui làm hắn tạm thời quên mất mục đích chuyến này, thầm nghĩ thân cận đi tới, an ủi tương tư.Đào Tiểu Vi cũng không phải loại cảm giác thân quen lâu ngày gặp lại, lại một hai bước thối lui, đá ngả cả cái ghế đỡ ống nhổ, rốt cục không thể lui hơn được nữa, lưng đã chạm đến vách tường.Mà thái tử, đã đến rồi trước mắt, cách nàng gần như vậy, hô hấp nhào vào mặt của nàng, gần như trên mặt hắn nhiễm bụi bậm cũng nhìn thấy rõ.Hai tay chống đỡ hắn, ngăn cản thái tử có tư thế nào bất nhã, "Không nên như vậy, ta rất khó chịu.""Nàng cũng biết, một đường ta tìm nàng thật là khổ cực, màn trời chiếu đất, đêm không ngủ, e sợ nghĩ là sẽ không thể cùng nàng tương kiến." Xúc động nắm chặt tay nhỏ bé Đào Tiểu Vi, "May là trời xanh không phụ lòng người, vẫn có thể cùng nàng gặp lại, theo ta trở về đi, ở đây không phải nơi thân phận như nàng có thể ở.""Ngươi muốn làm gì? Buông, thái tử điện hạ, ngươi đừng quên ta là Vương phi của Duệ Vương gia, là đệ muội của ngươi, ngươi thế nào có thể vô lễ như vậy?" Gạt ra tay thái tử, trái tim Đào Tiểu Vi kịch liệt nhảy, thân thể lần thứ hai lui ra, dù cho xa một chút khe nho nhỏ cũng tốt.Thái tử ánh mắt buồn bã, "Là ta không có phúc khí đó, thế nhưng, công chúa nàng phải tin tưởng, ta đối với nàng là thật tình, nếu như có thể, ta nguyện ý dùng một cây đao giao trái tim ra cho nàng xem.""Ta tin tưởng còn không được sao? Ngươi cách ta xa một chút, một hồi tướng công trở về, nhìn thấy loại tình cảnh này thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Bảo vệ bụng, Đào Tiểu Vi đẩy ra thái tử, cuối cùng cũng thoát ly khỏi tình cảnh xấu hổ vừa rồi."Theo ta trở lại kinh thành, công chúa, nếu như nàng thực sự muốn cùng thất đệ cùng nhau, phụ hoàng cũng đã đồng ý."Thái tử buồn bã nói, "Thánh chỉ sắc phong Duệ Vương phi ta cũng mang đến, chỉ cần nàng tự tay tiếp nhận, công chúa sẽ thật sự là Duệ Vương phi."Đào Tiểu Vi vẫn như cũ kinh sợ, dùng sức lắc đầu, "Ta không nên, ngươi đi nhanh đi, nếu như tướng công thấy ngươi, nhất định sẽ rất tức giận, chúng ta đều không muốn trở lại kinh thành, sống một đời thân bất do kỷ, nếu như ngươi thật lòng nghĩ Nhan Hi là thân đệ đệ của ngươi, vậy không nên ngăn cản chúng ta ly khai, không bao giờ tới tìm chúng ta."