Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 319: Cừu hận tận xương, chết mới giải 12
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửa lớn của Duệ vương phủ chậm rãi đóng lại, quản gia chỉ là một hạ nhân, có chủ tử phân phó, hắn mặc dù nghĩ đem quốc chi thái tử ở ngoài cửa như vậy là không thích hợp, nhưng cũng không dám vi phạm, Vì vậy thái tử ngay trước nhiều hạ nhân bị cự tuyệt ngoài cửa, hơn ba tháng trên xa mã mệt nhọc, cuối cùng một ngụm nước trà cũng không được uống.Nô tài của hắn phẫn hận nói, "Duệ Vương gia cũng hơi quá đáng, chủ tử chúng ta đối với hắn như vậy, không cảm kích còn chưa tính, cư nhiên dám … vô lễ, chẳng phân biệt được tôn ti, cũng làm kẻ khác thấy khó chịu."Thái tử chặn bọn họ nói, trầm mặc lắc đầu, quay lại mã xa không nói được một lời.Bức tường rất cao rất nặng chặn ánh mắt hắn, không bao giờ ... có thể nhìn thấy dung nhan của ngây thơ của Đào Tiểu Vi nữa.Nàng hận hắn sao? Nhan Hi nhất định nói cho nàng, mất đi hài tử chính bởi vì hắn phục nàng mê hương, nguyên bản là mong muốn không thương tổn nhưng vẫn chế trụ được nàng, cũng không lường trước Đào Tiểu Vi đang hoài thai, một liều thuốc đã lấy đi sinh mệnh hài tử kia.Đó là con của nàng cùng thất đệ Nhan Hi, chẳng sao, thái tử khi biết được Đào Tiểu Vi đẻ non, tâm cư nhiên hơi được buông lỏng.Hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.Chỉ là cảm giác thì không lừa được người, Đào Tiểu Vi chưa sinh hài tử cho Lão Thất, thái tử mơ hồ có cảm giác vui sướng.Lần thứ hai thở dài, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng đã đem được Nhan Hi trở về, chuyện kế tiếp, hắn còn cần tiến cung cùng hoàng đế thương nghị, Vì vậy liền nhà cũng không về, thái tử sai người cưỡi ngựa trở về mang tới triều phục, ở trên xe ngựa thay đổi, một đường bay nhanh hướng hoàng cung.... . . . . .Bên trong ngự thư phòng, hoàng đế tóc trắng không ít, ánh mắt khàn khàn nhìn chằm chằm trong tay, thư báo từ tiền tuyến, những chữ bên trên rơi vào trong mắt lại truyền đến trong đầu, từng chữ làm nhói tâm hắn."Bệ hạ, thái tử điện hạ đã trở về." Quý Hỉ một đường chạy đến vô cùng mừng rỡ báo lại."Truyền, mau truyền!" Hoàng đế tinh thần cũng tỉnh táo, đứng lên như muốn tự mình đón người, lại nghĩ không quá thỏa đáng, một lần nữa chậm rãi ngồi xong, giả dạng như đang thong thả, nhấp một ngụm trà lạnh."Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Ngô hoàng vạn tuế muôn năm vạn tuế." Thái tử nét mặt lộ vẻ vui mừng.Hoàng đế tâm buộc chặt đã thở dài một hơi, hai tay chống long án đứng dậy, khẩn cấp nói, "Lão Thất đã trở về? Hắn thế nào không cùng ngươi tới gặp trẫm?"
Cửa lớn của Duệ vương phủ chậm rãi đóng lại, quản gia chỉ là một hạ nhân, có chủ tử phân phó, hắn mặc dù
nghĩ đem quốc chi thái tử ở ngoài cửa như vậy là không thích hợp, nhưng
cũng không dám vi phạm, Vì vậy thái tử ngay trước nhiều hạ nhân bị cự
tuyệt ngoài cửa, hơn ba tháng trên xa mã mệt nhọc, cuối cùng một ngụm
nước trà cũng không được uống.
Nô tài của hắn phẫn hận nói,
"Duệ Vương gia cũng hơi quá đáng, chủ tử chúng ta đối với hắn như vậy,
không cảm kích còn chưa tính, cư nhiên dám … vô lễ, chẳng phân biệt được tôn ti, cũng làm kẻ khác thấy khó chịu."
Thái tử chặn bọn họ nói, trầm mặc lắc đầu, quay lại mã xa không nói được một lời.
Bức tường rất cao rất nặng chặn ánh mắt hắn, không bao giờ ... có thể nhìn thấy dung nhan của ngây thơ của Đào Tiểu Vi nữa.
Nàng hận hắn sao? Nhan Hi nhất
định nói cho nàng, mất đi hài tử chính bởi vì hắn phục nàng mê hương,
nguyên bản là mong muốn không thương tổn nhưng vẫn chế trụ được nàng,
cũng không lường trước Đào Tiểu Vi đang hoài thai, một liều thuốc đã lấy đi sinh mệnh hài tử kia.
Đó là con của nàng cùng thất đệ Nhan Hi, chẳng sao, thái tử khi biết được Đào Tiểu Vi đẻ non, tâm cư nhiên hơi được buông lỏng.
Hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Chỉ là cảm giác thì không lừa được người, Đào Tiểu Vi chưa sinh hài tử cho Lão Thất, thái tử mơ hồ có cảm giác vui sướng.
Lần thứ hai thở dài, mặc kệ nói
như thế nào, cuối cùng cũng đã đem được Nhan Hi trở về, chuyện kế tiếp,
hắn còn cần tiến cung cùng hoàng đế thương nghị, Vì vậy liền nhà cũng
không về, thái tử sai người cưỡi ngựa trở về mang tới triều phục, ở trên xe ngựa thay đổi, một đường bay nhanh hướng hoàng cung.
... . . . . .
Bên trong ngự thư phòng, hoàng
đế tóc trắng không ít, ánh mắt khàn khàn nhìn chằm chằm trong tay, thư
báo từ tiền tuyến, những chữ bên trên rơi vào trong mắt lại truyền đến
trong đầu, từng chữ làm nhói tâm hắn.
"Bệ hạ, thái tử điện hạ đã trở về." Quý Hỉ một đường chạy đến vô cùng mừng rỡ báo lại.
"Truyền, mau truyền!" Hoàng đế
tinh thần cũng tỉnh táo, đứng lên như muốn tự mình đón người, lại nghĩ
không quá thỏa đáng, một lần nữa chậm rãi ngồi xong, giả dạng như đang
thong thả, nhấp một ngụm trà lạnh.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Ngô hoàng vạn tuế muôn năm vạn tuế." Thái tử nét mặt lộ vẻ vui mừng.
Hoàng đế tâm buộc chặt đã thở
dài một hơi, hai tay chống long án đứng dậy, khẩn cấp nói, "Lão Thất đã
trở về? Hắn thế nào không cùng ngươi tới gặp trẫm?"
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửa lớn của Duệ vương phủ chậm rãi đóng lại, quản gia chỉ là một hạ nhân, có chủ tử phân phó, hắn mặc dù nghĩ đem quốc chi thái tử ở ngoài cửa như vậy là không thích hợp, nhưng cũng không dám vi phạm, Vì vậy thái tử ngay trước nhiều hạ nhân bị cự tuyệt ngoài cửa, hơn ba tháng trên xa mã mệt nhọc, cuối cùng một ngụm nước trà cũng không được uống.Nô tài của hắn phẫn hận nói, "Duệ Vương gia cũng hơi quá đáng, chủ tử chúng ta đối với hắn như vậy, không cảm kích còn chưa tính, cư nhiên dám … vô lễ, chẳng phân biệt được tôn ti, cũng làm kẻ khác thấy khó chịu."Thái tử chặn bọn họ nói, trầm mặc lắc đầu, quay lại mã xa không nói được một lời.Bức tường rất cao rất nặng chặn ánh mắt hắn, không bao giờ ... có thể nhìn thấy dung nhan của ngây thơ của Đào Tiểu Vi nữa.Nàng hận hắn sao? Nhan Hi nhất định nói cho nàng, mất đi hài tử chính bởi vì hắn phục nàng mê hương, nguyên bản là mong muốn không thương tổn nhưng vẫn chế trụ được nàng, cũng không lường trước Đào Tiểu Vi đang hoài thai, một liều thuốc đã lấy đi sinh mệnh hài tử kia.Đó là con của nàng cùng thất đệ Nhan Hi, chẳng sao, thái tử khi biết được Đào Tiểu Vi đẻ non, tâm cư nhiên hơi được buông lỏng.Hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.Chỉ là cảm giác thì không lừa được người, Đào Tiểu Vi chưa sinh hài tử cho Lão Thất, thái tử mơ hồ có cảm giác vui sướng.Lần thứ hai thở dài, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng đã đem được Nhan Hi trở về, chuyện kế tiếp, hắn còn cần tiến cung cùng hoàng đế thương nghị, Vì vậy liền nhà cũng không về, thái tử sai người cưỡi ngựa trở về mang tới triều phục, ở trên xe ngựa thay đổi, một đường bay nhanh hướng hoàng cung.... . . . . .Bên trong ngự thư phòng, hoàng đế tóc trắng không ít, ánh mắt khàn khàn nhìn chằm chằm trong tay, thư báo từ tiền tuyến, những chữ bên trên rơi vào trong mắt lại truyền đến trong đầu, từng chữ làm nhói tâm hắn."Bệ hạ, thái tử điện hạ đã trở về." Quý Hỉ một đường chạy đến vô cùng mừng rỡ báo lại."Truyền, mau truyền!" Hoàng đế tinh thần cũng tỉnh táo, đứng lên như muốn tự mình đón người, lại nghĩ không quá thỏa đáng, một lần nữa chậm rãi ngồi xong, giả dạng như đang thong thả, nhấp một ngụm trà lạnh."Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Ngô hoàng vạn tuế muôn năm vạn tuế." Thái tử nét mặt lộ vẻ vui mừng.Hoàng đế tâm buộc chặt đã thở dài một hơi, hai tay chống long án đứng dậy, khẩn cấp nói, "Lão Thất đã trở về? Hắn thế nào không cùng ngươi tới gặp trẫm?"