Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 361: Xuất giá tòng phu 9
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tề Túc sau đầu bị một trận đau nhức, trước mắt liền đen lại, chờ hắn tỉnh lại thì người đã bị trói vào một cây cột, đặt ở giữa một doanh trướng, tay chân bị trói là loại dây đặc biệt trong quân đội, việc giãy dụa trái lại sẽ càng khích chặt. Một người nam tử anh tuấn nắm trong tay là chiếc mặc nạ của hắn, đang cầm cây quạt xem xét gì đó trên mặt nạ, thấy hắn tỉnh, nam tử bắt đầu bắt hắn đem lai lịch nói ra, bằng không, sẽ không khách khí.Tề Túc cũng đã gặp qua tình cảnh này, hắn tự nhiên quay mặt đi, mặt trầm xuống, lại một phen diễn tả khí khái anh hùng, không nghĩ tới, nam tử kia đếm đến mười, sau đó vỗ tay một cái, liền có hai đại hán từ bên ngoài đi vào, một người cầm trong tay roi da, một người mang theo hai thùng nước, một cái có màu trắng chính là nước muối, cái kia màu hồng đích thị là nước ngâm ớt.Nam tử nói, “Hắn không chịu nói, vậy đánh đi.”Thực sự là hỏi lần thứ hai cũng không có.Hai thanh roi, một ngâm trong nước muối, một ngâm nước ớt, luân phiên đánh ở trên người, tư vị này, thực sự là khổ không nói nổi. Tề Túc thân là thập tứ Hoàng Tử của tề quốc, là chủ lực phục quốc, đến đây lại bị đãi ngộ chưa từng trãi qua như vậy, hắn duy trì không được, toàn bộ đều nói ra hết.Người khảo vấn thuật lại cho Cửu Đĩnh, nghe xong hắn nói, sắc mặt Cửu Đĩnh đều thay đổi, bất chấp vẫn còn đang tiếp tục khảo vấn đã đi ra ngoài hướng Nhan Hi báo cáo.Cũng không biết qua bao lâu, theo sau Cửu Đĩnh là hai người trẻ tuổi đi vào đến, sắc mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn, liền thấy hai người quần áo không tầm thường, một người lạnh lùng nhưng đằng đằng sát khí đứng ở bên trái, một người lộ vẻ vẻ mặt cười xấu xa đứng ở bên phải, mà nam tử trước đó dùng cây roi ớt hầu hạ phạm nhân cũng đã cung kính đứng ở phía sau hai người, một câu cũng không dám nói.Lòng hắn nhất thời lạnh run, chủ tử tới, Tề Túc cũng hiểu thân phận của người đến, hai người đều có sắc mặt tức giận, nhất định trong đó có một người là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn thiên hạ – Sát Thần Nhan Hi.Trong lòng Tề Túc, Nhan Hi không thể có bộ dáng tươi cười đọng ở bên môi như người đứng bên phải, Vì vậy, hắn ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn lăng lăng vào nam nhân như băng lãnh kia, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi là muội phu, Nhan Hi?”
Tề Túc sau đầu bị một trận đau nhức, trước mắt liền đen
lại, chờ hắn tỉnh lại thì người đã bị trói vào một cây cột, đặt ở giữa
một doanh trướng, tay chân bị trói là loại dây đặc biệt trong quân đội,
việc giãy dụa trái lại sẽ càng khích chặt. Một người nam tử anh tuấn nắm trong tay là chiếc mặc nạ của hắn, đang cầm cây quạt xem xét gì đó trên mặt nạ, thấy hắn tỉnh, nam tử bắt đầu bắt hắn đem lai lịch nói ra, bằng không, sẽ không khách khí.
Tề Túc cũng đã gặp qua tình cảnh này, hắn tự nhiên quay mặt đi, mặt trầm xuống, lại một phen diễn tả khí khái anh hùng, không nghĩ tới, nam tử
kia đếm đến mười, sau đó vỗ tay một cái, liền có hai đại hán từ bên
ngoài đi vào, một người cầm trong tay roi da, một người mang theo hai
thùng nước, một cái có màu trắng chính là nước muối, cái kia màu hồng
đích thị là nước ngâm ớt.
Nam tử nói, “Hắn không chịu nói, vậy đánh đi.”
Thực sự là hỏi lần thứ hai cũng không có.
Hai thanh roi, một ngâm trong nước muối, một ngâm nước ớt, luân phiên
đánh ở trên người, tư vị này, thực sự là khổ không nói nổi. Tề Túc thân
là thập tứ Hoàng Tử của tề quốc, là chủ lực phục quốc, đến đây lại bị
đãi ngộ chưa từng trãi qua như vậy, hắn duy trì không được, toàn bộ đều
nói ra hết.
Người khảo vấn thuật lại cho Cửu Đĩnh, nghe xong hắn nói, sắc mặt Cửu
Đĩnh đều thay đổi, bất chấp vẫn còn đang tiếp tục khảo vấn đã đi ra
ngoài hướng Nhan Hi báo cáo.
Cũng không biết qua bao lâu, theo sau Cửu Đĩnh là hai người trẻ tuổi đi
vào đến, sắc mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn, liền thấy hai người quần áo
không tầm thường, một người lạnh lùng nhưng đằng đằng sát khí đứng ở bên trái, một người lộ vẻ vẻ mặt cười xấu xa đứng ở bên phải, mà nam tử
trước đó dùng cây roi ớt hầu hạ phạm nhân cũng đã cung kính đứng ở phía
sau hai người, một câu cũng không dám nói.
Lòng hắn nhất thời lạnh run, chủ tử tới, Tề Túc cũng hiểu thân phận của
người đến, hai người đều có sắc mặt tức giận, nhất định trong đó có một
người là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn thiên hạ – Sát Thần Nhan Hi.
Trong lòng Tề Túc, Nhan Hi không thể có bộ dáng tươi cười đọng ở bên môi như người đứng bên phải, Vì vậy, hắn ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn lăng
lăng vào nam nhân như băng lãnh kia, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi là muội phu,
Nhan Hi?”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tề Túc sau đầu bị một trận đau nhức, trước mắt liền đen lại, chờ hắn tỉnh lại thì người đã bị trói vào một cây cột, đặt ở giữa một doanh trướng, tay chân bị trói là loại dây đặc biệt trong quân đội, việc giãy dụa trái lại sẽ càng khích chặt. Một người nam tử anh tuấn nắm trong tay là chiếc mặc nạ của hắn, đang cầm cây quạt xem xét gì đó trên mặt nạ, thấy hắn tỉnh, nam tử bắt đầu bắt hắn đem lai lịch nói ra, bằng không, sẽ không khách khí.Tề Túc cũng đã gặp qua tình cảnh này, hắn tự nhiên quay mặt đi, mặt trầm xuống, lại một phen diễn tả khí khái anh hùng, không nghĩ tới, nam tử kia đếm đến mười, sau đó vỗ tay một cái, liền có hai đại hán từ bên ngoài đi vào, một người cầm trong tay roi da, một người mang theo hai thùng nước, một cái có màu trắng chính là nước muối, cái kia màu hồng đích thị là nước ngâm ớt.Nam tử nói, “Hắn không chịu nói, vậy đánh đi.”Thực sự là hỏi lần thứ hai cũng không có.Hai thanh roi, một ngâm trong nước muối, một ngâm nước ớt, luân phiên đánh ở trên người, tư vị này, thực sự là khổ không nói nổi. Tề Túc thân là thập tứ Hoàng Tử của tề quốc, là chủ lực phục quốc, đến đây lại bị đãi ngộ chưa từng trãi qua như vậy, hắn duy trì không được, toàn bộ đều nói ra hết.Người khảo vấn thuật lại cho Cửu Đĩnh, nghe xong hắn nói, sắc mặt Cửu Đĩnh đều thay đổi, bất chấp vẫn còn đang tiếp tục khảo vấn đã đi ra ngoài hướng Nhan Hi báo cáo.Cũng không biết qua bao lâu, theo sau Cửu Đĩnh là hai người trẻ tuổi đi vào đến, sắc mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn, liền thấy hai người quần áo không tầm thường, một người lạnh lùng nhưng đằng đằng sát khí đứng ở bên trái, một người lộ vẻ vẻ mặt cười xấu xa đứng ở bên phải, mà nam tử trước đó dùng cây roi ớt hầu hạ phạm nhân cũng đã cung kính đứng ở phía sau hai người, một câu cũng không dám nói.Lòng hắn nhất thời lạnh run, chủ tử tới, Tề Túc cũng hiểu thân phận của người đến, hai người đều có sắc mặt tức giận, nhất định trong đó có một người là đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn thiên hạ – Sát Thần Nhan Hi.Trong lòng Tề Túc, Nhan Hi không thể có bộ dáng tươi cười đọng ở bên môi như người đứng bên phải, Vì vậy, hắn ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn lăng lăng vào nam nhân như băng lãnh kia, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi là muội phu, Nhan Hi?”