Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 366: Xuất giá tòng phu 14
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đang nghĩ ngợi, rèm cửa quân trướng được nhắc lên, Nhan Hi lẳng lặng tiêu sái tiến đến. Đào Tiểu Vi lập tức nhắm mắt lại, phóng nhẹ hô hấp giả bộ ngủ, sợ hắn lại vì chuyện Tuyệt Tử hoàn cùng Nhạn Đãng Sa mà tiếp tục truy cứu nàng, vạn nhất lòng hắn chưa thỏa cơn tức, nàng lại sẽ gặp tai ương a, cái mông vẫn còn đau, nếu lại bị chà đạp một lần nữa, ô ô ô, thật không dám tưởng tượng.Hắn đi tới bên cạnh, ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn nàng.Hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài, nhẹ nhàng nâng lên cổ tay vì lúc trước bị hắn nắm mà ứ xanh một mảng, một dòng khí ấm chậm rãi truyền từ người hắn vào, xung quanh nơi cổ tay, một lần lại một lần, thẳng đến khi khí huyết lưu loát, làm cho màu sắc trở lại bình thường, hắn mới thu hồi nội lực. Nhẹ nhàng giúp nàng trở mình, cởi ra ao ngoài của Đào Tiểu Vi, thẳng đến khi nửa thân trên bại lộ ra ngoài, lúc Nhan Hi cuồng nộ đã lưu lại ấn ký rõ ràng trước ngực, hắn lần thứ hai thở dài một tiếng, từng chỗ một chữa thương cho nàng, cho đến khi những mảng ứ xanh đều tiêu biến mất, trở lại màu sắc mềm mại như ban đầu.Bất quá, vết thương trên mông Đào Tiểu Vi, Nhan Hi có ý bỏ qua, căn bản là dự định cho nàng ghi nhớ lần này.Rốt cục Đào Tiểu Vi không chịu nổi, ngây thơ lấy tay chỉ vào tiểu thí thí, “Còn có ở đây, đau lắm a.”Cởi giày, Nhan Hi nằm trên giường, nhắm mắt hờ hững.Hai tay đẩy đẩy hắn, “Người xấu, thực sự đau quá nga, ngươi thế nào có thể xuống tay? Ta đều luyến tiếc đánh ngươi.” Kỳ thực là đánh không lại, cũng không dám đánh, nam nhân cùng nữ nhân trời sinh mạnh mẽ và yếu đuối, động đến tay chân, nữ nhân đều chỉ có thất bại.Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mở ra, trừng mắt Đào Tiểu Vi, “Ta chính là muốn nàng nhớ kỹ đau đớn, lần sau xem nàng có dám hay không, nhân lúc ta không ở cạnh, mà nháo loạn với ngoại nhân.”Đào Tiểu Vi chu cái miệng nhỏ nhắn, “Kỳ thực cũng không phải ngoại nhân, đây là thập tứ ca của ta a. . . Được rồi, ngươi đừng trừng mắt, ta không nói là được, keo kiệt keo kiệt, keo kiệt, hừ.”Chịu đựng đau nhức, nàng trở mình, đem tiểu thí thí đã thụ thương quay về phía hắn, nàng cả ngày đều chỉ quẩn quanh trong vương phủ, đâu hiểu được nhiều việc thế sự như vậy, người thân tới, cảm giác đầu tiên khẳng định là mừng rỡ, cho dù bị lợi dụng cũng có thể không hay biết. Vì sao Nhan Hi bắt được sai phạm của nàng cũng không chịu buông tha, bị thân nhân lợi dụng, nàng cũng là người bị hại, không được vui vẻ, trái lại còn bị ăn đòn “thô bạo” .
Đang nghĩ ngợi, rèm cửa quân trướng được nhắc lên, Nhan
Hi lẳng lặng tiêu sái tiến đến. Đào Tiểu Vi lập tức nhắm mắt lại, phóng
nhẹ hô hấp giả bộ ngủ, sợ hắn lại vì chuyện Tuyệt Tử hoàn cùng Nhạn Đãng Sa mà tiếp tục truy cứu nàng, vạn nhất lòng hắn chưa thỏa cơn tức, nàng lại sẽ gặp tai ương a, cái mông vẫn còn đau, nếu lại bị chà đạp một lần nữa, ô ô ô, thật không dám tưởng tượng.
Hắn đi tới bên cạnh, ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn nàng.
Hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài, nhẹ nhàng nâng lên cổ tay vì lúc trước
bị hắn nắm mà ứ xanh một mảng, một dòng khí ấm chậm rãi truyền từ người
hắn vào, xung quanh nơi cổ tay, một lần lại một lần, thẳng đến khi khí
huyết lưu loát, làm cho màu sắc trở lại bình thường, hắn mới thu hồi nội lực. Nhẹ nhàng giúp nàng trở mình, cởi ra ao ngoài của Đào Tiểu Vi,
thẳng đến khi nửa thân trên bại lộ ra ngoài, lúc Nhan Hi cuồng nộ đã lưu lại ấn ký rõ ràng trước ngực, hắn lần thứ hai thở dài một tiếng, từng
chỗ một chữa thương cho nàng, cho đến khi những mảng ứ xanh đều tiêu
biến mất, trở lại màu sắc mềm mại như ban đầu.
Bất quá, vết thương trên mông Đào Tiểu Vi, Nhan Hi có ý bỏ qua, căn bản là dự định cho nàng ghi nhớ lần này.
Rốt cục Đào Tiểu Vi không chịu nổi, ngây thơ lấy tay chỉ vào tiểu thí thí, “Còn có ở đây, đau lắm a.”
Cởi giày, Nhan Hi nằm trên giường, nhắm mắt hờ hững.
Hai tay đẩy đẩy hắn, “Người xấu, thực sự đau quá nga, ngươi thế nào có
thể xuống tay? Ta đều luyến tiếc đánh ngươi.” Kỳ thực là đánh không lại, cũng không dám đánh, nam nhân cùng nữ nhân trời sinh mạnh mẽ và yếu
đuối, động đến tay chân, nữ nhân đều chỉ có thất bại.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mở ra, trừng mắt Đào Tiểu Vi, “Ta
chính là muốn nàng nhớ kỹ đau đớn, lần sau xem nàng có dám hay không,
nhân lúc ta không ở cạnh, mà nháo loạn với ngoại nhân.”
Đào Tiểu Vi chu cái miệng nhỏ nhắn, “Kỳ thực cũng không phải ngoại nhân, đây là thập tứ ca của ta a. . . Được rồi, ngươi đừng trừng mắt, ta
không nói là được, keo kiệt keo kiệt, keo kiệt, hừ.”
Chịu đựng đau nhức, nàng trở mình, đem tiểu thí thí đã thụ thương quay
về phía hắn, nàng cả ngày đều chỉ quẩn quanh trong vương phủ, đâu hiểu
được nhiều việc thế sự như vậy, người thân tới, cảm giác đầu tiên khẳng
định là mừng rỡ, cho dù bị lợi dụng cũng có thể không hay biết. Vì sao
Nhan Hi bắt được sai phạm của nàng cũng không chịu buông tha, bị thân
nhân lợi dụng, nàng cũng là người bị hại, không được vui vẻ, trái lại
còn bị ăn đòn “thô bạo” .
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đang nghĩ ngợi, rèm cửa quân trướng được nhắc lên, Nhan Hi lẳng lặng tiêu sái tiến đến. Đào Tiểu Vi lập tức nhắm mắt lại, phóng nhẹ hô hấp giả bộ ngủ, sợ hắn lại vì chuyện Tuyệt Tử hoàn cùng Nhạn Đãng Sa mà tiếp tục truy cứu nàng, vạn nhất lòng hắn chưa thỏa cơn tức, nàng lại sẽ gặp tai ương a, cái mông vẫn còn đau, nếu lại bị chà đạp một lần nữa, ô ô ô, thật không dám tưởng tượng.Hắn đi tới bên cạnh, ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn nàng.Hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài, nhẹ nhàng nâng lên cổ tay vì lúc trước bị hắn nắm mà ứ xanh một mảng, một dòng khí ấm chậm rãi truyền từ người hắn vào, xung quanh nơi cổ tay, một lần lại một lần, thẳng đến khi khí huyết lưu loát, làm cho màu sắc trở lại bình thường, hắn mới thu hồi nội lực. Nhẹ nhàng giúp nàng trở mình, cởi ra ao ngoài của Đào Tiểu Vi, thẳng đến khi nửa thân trên bại lộ ra ngoài, lúc Nhan Hi cuồng nộ đã lưu lại ấn ký rõ ràng trước ngực, hắn lần thứ hai thở dài một tiếng, từng chỗ một chữa thương cho nàng, cho đến khi những mảng ứ xanh đều tiêu biến mất, trở lại màu sắc mềm mại như ban đầu.Bất quá, vết thương trên mông Đào Tiểu Vi, Nhan Hi có ý bỏ qua, căn bản là dự định cho nàng ghi nhớ lần này.Rốt cục Đào Tiểu Vi không chịu nổi, ngây thơ lấy tay chỉ vào tiểu thí thí, “Còn có ở đây, đau lắm a.”Cởi giày, Nhan Hi nằm trên giường, nhắm mắt hờ hững.Hai tay đẩy đẩy hắn, “Người xấu, thực sự đau quá nga, ngươi thế nào có thể xuống tay? Ta đều luyến tiếc đánh ngươi.” Kỳ thực là đánh không lại, cũng không dám đánh, nam nhân cùng nữ nhân trời sinh mạnh mẽ và yếu đuối, động đến tay chân, nữ nhân đều chỉ có thất bại.Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mở ra, trừng mắt Đào Tiểu Vi, “Ta chính là muốn nàng nhớ kỹ đau đớn, lần sau xem nàng có dám hay không, nhân lúc ta không ở cạnh, mà nháo loạn với ngoại nhân.”Đào Tiểu Vi chu cái miệng nhỏ nhắn, “Kỳ thực cũng không phải ngoại nhân, đây là thập tứ ca của ta a. . . Được rồi, ngươi đừng trừng mắt, ta không nói là được, keo kiệt keo kiệt, keo kiệt, hừ.”Chịu đựng đau nhức, nàng trở mình, đem tiểu thí thí đã thụ thương quay về phía hắn, nàng cả ngày đều chỉ quẩn quanh trong vương phủ, đâu hiểu được nhiều việc thế sự như vậy, người thân tới, cảm giác đầu tiên khẳng định là mừng rỡ, cho dù bị lợi dụng cũng có thể không hay biết. Vì sao Nhan Hi bắt được sai phạm của nàng cũng không chịu buông tha, bị thân nhân lợi dụng, nàng cũng là người bị hại, không được vui vẻ, trái lại còn bị ăn đòn “thô bạo” .