Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 369: Thái tử từng bước lộ kinh tâm 2
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Dáng dấp của Nhan Hi vẫn trấn định như cũ, vững như bàn thạch. Tựa hồ không có chuyện gì có thể suy chuyển được nét mặt trầm ổn của hắn, trong miệng nói ra một chữ “Thôi!”Thôi? Ai thôi? Bảo ai thôi? Du Bản Xương chỉ mũi mình, không nói gì nhìn Nhan Hi cao cao tại thượng, chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ đối phương, rốt cuộc hắn vẫn bại trận, thở dài, gật đầu nhận mệnh, lát nữa quay về còn phải cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ để bẩm báo với hoàng đế, rất muốn đem sự tình nói rõ ra, nhưng lại không thể đắc tội với thái tử điện hạ, haiz, quan trường còn phức tạp hơn so với chiến trường gấp vạn lần. Du Bản Xương thà rằng hắn phải cầm đao ra trận, chém giết đẫm máu cũng không muốn lâm vào cuộc đấu tranh của các hoàng tử.Vấn đề là, thái tử không dễ chọc vào, vậy đụng vào Nhan Hi là tốt sao? Một người là thiên tử tương lai đang ở kinh thành xa xôi, một người thì ở gần trong gang tấc ngày trên đỉnh đầu, so sánh mãi, hắn vẫn muốn đứng bên Nhan Hi, cũng may là hắn không có việc gì để bị điều tra, nếu không thì khi làm việc sẽ có vài phần lo lắng.Du Bản Xương đi xuống phía dưới, Nhan Dung mới cười ha hả hỏi: “Thất đệ, mặc dù thái tử làm việc bất lợi, có thể với tính cách của phụ hoàng cũng sẽ không trị tội hắn.”Nhan Hi lắc đầu, bí hiểm, “Ai tài ai giỏi, sẽ rất rõ ràng, nếu như phụ hoàng không thất vọng, sao có thể bi ai như thế?”Sờ sờ đầu, nhưng thật ra, Nhan Dung có vài phần đồng tình với thái tử. Lão Thất với hắn là nước sông không phạm nước giếng, tội gì cần phải tự mình tiến đến trêu chọc Nhan Hi để tìm phiền toái. Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Không chiếm được Đào Tiểu Vi, nhưng cũng đã chơi Nhan Hi một cú thật đau (chuyện sảy thai đó các nàng), lão Thất làm việc, trước sau đều rất hợp tình hợp lý. Ngay cả hắn, thân là nhị ca chung sống với Nhan Hi từ nhỏ đến lớn, cũng đoán không ra bước tiếp theo trong kế hoạch của Nhan Hi, thái tử a, hắn sẽ rất khó có thể phòng bị.Thần thái Nhan Hi lúc này cực kỳ giống như một chú mèo đang chơi đùa với chuột. Thành thạo, bình tĩnh, mặc dù ở biên cảnh xa xôi, nhưng cũng làm cho hoàng đế và thái tử đang ở kinh thành không được ngủ yên. Lúc này Nhan Dung mới mơ hồ nhận ra, vì sao khi Nhan Hi xuất phát nhất định phải cho Đào Tiểu Vi làm giám quân đi theo bên người, hắn chính là đã đào một cái hố thật lớn, đủ sâu để chờ người ở bên kia tiến vào, nhược điểm duy nhất của lão Thất chính là thê tử bảo bối, điều quan trọng đó bây giờ đã ở trong tầm mắt, thì hắn cũng có thể triệt để xuống tay.Có thù báo thù, có oán giải oán.
Dáng dấp của Nhan Hi vẫn trấn định như cũ, vững như bàn
thạch. Tựa hồ không có chuyện gì có thể suy chuyển được nét mặt trầm ổn
của hắn, trong miệng nói ra một chữ “Thôi!”
Thôi? Ai thôi? Bảo ai thôi? Du Bản Xương chỉ mũi mình, không nói gì nhìn Nhan Hi cao cao tại thượng, chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ đối
phương, rốt cuộc hắn vẫn bại trận, thở dài, gật đầu nhận mệnh, lát nữa
quay về còn phải cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ để bẩm báo với hoàng đế,
rất muốn đem sự tình nói rõ ra, nhưng lại không thể đắc tội với thái tử
điện hạ, haiz, quan trường còn phức tạp hơn so với chiến trường gấp vạn
lần. Du Bản Xương thà rằng hắn phải cầm đao ra trận, chém giết đẫm máu
cũng không muốn lâm vào cuộc đấu tranh của các hoàng tử.
Vấn đề là, thái tử không dễ chọc vào, vậy đụng vào Nhan Hi là tốt sao?
Một người là thiên tử tương lai đang ở kinh thành xa xôi, một người thì ở gần trong gang tấc ngày trên đỉnh đầu, so sánh mãi, hắn vẫn muốn đứng
bên Nhan Hi, cũng may là hắn không có việc gì để bị điều tra, nếu không
thì khi làm việc sẽ có vài phần lo lắng.
Du Bản Xương đi xuống phía dưới, Nhan Dung mới cười ha hả hỏi: “Thất đệ, mặc dù thái tử làm việc bất lợi, có thể với tính cách của phụ hoàng
cũng sẽ không trị tội hắn.”
Nhan Hi lắc đầu, bí hiểm, “Ai tài ai giỏi, sẽ rất rõ ràng, nếu như phụ hoàng không thất vọng, sao có thể bi ai như thế?”
Sờ sờ đầu, nhưng thật ra, Nhan Dung có vài phần đồng tình với thái tử.
Lão Thất với hắn là nước sông không phạm nước giếng, tội gì cần phải tự
mình tiến đến trêu chọc Nhan Hi để tìm phiền toái. Bây giờ thì hay rồi,
trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Không chiếm được Đào Tiểu Vi,
nhưng cũng đã chơi Nhan Hi một cú thật đau (chuyện sảy thai đó các
nàng), lão Thất làm việc, trước sau đều rất hợp tình hợp lý. Ngay cả
hắn, thân là nhị ca chung sống với Nhan Hi từ nhỏ đến lớn, cũng đoán
không ra bước tiếp theo trong kế hoạch của Nhan Hi, thái tử a, hắn sẽ
rất khó có thể phòng bị.
Thần thái Nhan Hi lúc này cực kỳ giống như một chú mèo đang chơi đùa với chuột. Thành thạo, bình tĩnh, mặc dù ở biên cảnh xa xôi, nhưng cũng làm cho hoàng đế và thái tử đang ở kinh thành không được ngủ yên. Lúc này
Nhan Dung mới mơ hồ nhận ra, vì sao khi Nhan Hi xuất phát nhất định phải cho Đào Tiểu Vi làm giám quân đi theo bên người, hắn chính là đã đào
một cái hố thật lớn, đủ sâu để chờ người ở bên kia tiến vào, nhược điểm
duy nhất của lão Thất chính là thê tử bảo bối, điều quan trọng đó bây
giờ đã ở trong tầm mắt, thì hắn cũng có thể triệt để xuống tay.
Có thù báo thù, có oán giải oán.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Dáng dấp của Nhan Hi vẫn trấn định như cũ, vững như bàn thạch. Tựa hồ không có chuyện gì có thể suy chuyển được nét mặt trầm ổn của hắn, trong miệng nói ra một chữ “Thôi!”Thôi? Ai thôi? Bảo ai thôi? Du Bản Xương chỉ mũi mình, không nói gì nhìn Nhan Hi cao cao tại thượng, chỉ nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ đối phương, rốt cuộc hắn vẫn bại trận, thở dài, gật đầu nhận mệnh, lát nữa quay về còn phải cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ để bẩm báo với hoàng đế, rất muốn đem sự tình nói rõ ra, nhưng lại không thể đắc tội với thái tử điện hạ, haiz, quan trường còn phức tạp hơn so với chiến trường gấp vạn lần. Du Bản Xương thà rằng hắn phải cầm đao ra trận, chém giết đẫm máu cũng không muốn lâm vào cuộc đấu tranh của các hoàng tử.Vấn đề là, thái tử không dễ chọc vào, vậy đụng vào Nhan Hi là tốt sao? Một người là thiên tử tương lai đang ở kinh thành xa xôi, một người thì ở gần trong gang tấc ngày trên đỉnh đầu, so sánh mãi, hắn vẫn muốn đứng bên Nhan Hi, cũng may là hắn không có việc gì để bị điều tra, nếu không thì khi làm việc sẽ có vài phần lo lắng.Du Bản Xương đi xuống phía dưới, Nhan Dung mới cười ha hả hỏi: “Thất đệ, mặc dù thái tử làm việc bất lợi, có thể với tính cách của phụ hoàng cũng sẽ không trị tội hắn.”Nhan Hi lắc đầu, bí hiểm, “Ai tài ai giỏi, sẽ rất rõ ràng, nếu như phụ hoàng không thất vọng, sao có thể bi ai như thế?”Sờ sờ đầu, nhưng thật ra, Nhan Dung có vài phần đồng tình với thái tử. Lão Thất với hắn là nước sông không phạm nước giếng, tội gì cần phải tự mình tiến đến trêu chọc Nhan Hi để tìm phiền toái. Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không được lại còn mất nắm gạo. Không chiếm được Đào Tiểu Vi, nhưng cũng đã chơi Nhan Hi một cú thật đau (chuyện sảy thai đó các nàng), lão Thất làm việc, trước sau đều rất hợp tình hợp lý. Ngay cả hắn, thân là nhị ca chung sống với Nhan Hi từ nhỏ đến lớn, cũng đoán không ra bước tiếp theo trong kế hoạch của Nhan Hi, thái tử a, hắn sẽ rất khó có thể phòng bị.Thần thái Nhan Hi lúc này cực kỳ giống như một chú mèo đang chơi đùa với chuột. Thành thạo, bình tĩnh, mặc dù ở biên cảnh xa xôi, nhưng cũng làm cho hoàng đế và thái tử đang ở kinh thành không được ngủ yên. Lúc này Nhan Dung mới mơ hồ nhận ra, vì sao khi Nhan Hi xuất phát nhất định phải cho Đào Tiểu Vi làm giám quân đi theo bên người, hắn chính là đã đào một cái hố thật lớn, đủ sâu để chờ người ở bên kia tiến vào, nhược điểm duy nhất của lão Thất chính là thê tử bảo bối, điều quan trọng đó bây giờ đã ở trong tầm mắt, thì hắn cũng có thể triệt để xuống tay.Có thù báo thù, có oán giải oán.