Lúc Tra Tiểu Tân mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng ngập sắc màu cổ xưa, bàn gỗ lê, bình phong chạm ngọc. Nền nhà trải thảm lông màu đỏ sậm, mặt trên là thêu thủ công, nhiều hoa sen lớn nở rộ: Hoa sen trước mắt giống như đang đua nở rực rỡ tươi đẹp. Bốn phương tám hướng đều buông rủ rèm cửa màu đỏ, gió thổi qua lúc ẩn lúc hiện, nhìn xuyên qua mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đêm chập chờn. Bản thân như ở một nơi tráng lệ thanh nhã. Xem ra chủ nhân nơi đây không phú thì quý. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tra Tiểu Tân, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau nổi lên cơn ớn lạnh, tay vội che miệng lại mới không làm cho mình thét chói tai thành tiếng! Ông trời ơi! Ai có thể nói cho nàng biết tại sao nàng lại ở chỗ này không ?! Nhớ mang máng hôm nay nàng vốn muốn đi tham gia hôn lễ bạn thân, sao lại…… Sao lại…… Nghĩ tới đây Tra TiểuTân mới thấy đầu sưng và đau, mơ hồ đang nhớ lại chút ít, nàng đang bước chân vào giáo đường, đèn thủy tinh được treo ở nóc nhà đằng kia đột…
Chương 57: Hắn hôn nàng, như vậy còn đau không?
Phi Duyệt Quân TâmTác giả: Phù Dung GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngLúc Tra Tiểu Tân mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng ngập sắc màu cổ xưa, bàn gỗ lê, bình phong chạm ngọc. Nền nhà trải thảm lông màu đỏ sậm, mặt trên là thêu thủ công, nhiều hoa sen lớn nở rộ: Hoa sen trước mắt giống như đang đua nở rực rỡ tươi đẹp. Bốn phương tám hướng đều buông rủ rèm cửa màu đỏ, gió thổi qua lúc ẩn lúc hiện, nhìn xuyên qua mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đêm chập chờn. Bản thân như ở một nơi tráng lệ thanh nhã. Xem ra chủ nhân nơi đây không phú thì quý. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tra Tiểu Tân, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau nổi lên cơn ớn lạnh, tay vội che miệng lại mới không làm cho mình thét chói tai thành tiếng! Ông trời ơi! Ai có thể nói cho nàng biết tại sao nàng lại ở chỗ này không ?! Nhớ mang máng hôm nay nàng vốn muốn đi tham gia hôn lễ bạn thân, sao lại…… Sao lại…… Nghĩ tới đây Tra TiểuTân mới thấy đầu sưng và đau, mơ hồ đang nhớ lại chút ít, nàng đang bước chân vào giáo đường, đèn thủy tinh được treo ở nóc nhà đằng kia đột… Hắn không chút nào che dấu nhìn thẳng Tra Tiểu Tân, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: “Ta, ta với Thu Dung ở cùng một chỗ, không biết ngươi ở đây nên…” Tim đập vừa không tăng nhanh, từ đêm qua sau khi nàng gặp hắn lại nảy sinh tình cảm không hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!Hai người lại trầm mặc, cũng không bị đè nén, ngược lại có loại sầu triền miên.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ từ phía sau nàng xuyên suốt ra, lỗ tai trắng nõn trong suốt, khuôn mặt trắng mịn như quả đào mật, nhất là đôi mắt đen nhánh trong suốt như nước, lưu chuyển nhìn quanh. Mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan bất giác nheo lại, tầm mắt chậm rãi nhìn xuống, đến đôi môi nàng, hồng đào xinh đẹp, vừa trơn vừa bóng.“Ngươi… Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình lại không nói lời nào, Tra Tiểu Tân nóng vội đành hỏi trước.Thấy dáng điệu nàng khẩn trương không dám nhìn thẳng, nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ, ngón tay vươn dài chỉ vào nàng: “Lại đây.”Tra Tiểu Tân đề cao cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Lại đây làm gì?”“Nếu như không đến sau này cũng đừng đến.” ánh mắt hắn cực nóng nhiệt độ dần dần mở ra, môi đỏ mọng lãnh diễm.“Tới đây ta tới đây, lại uy h**p ta…” Tra Tiểu Tân bất mãn nói lầm bầm đi về phía trước, trong lúc lơ đãng chân vướng trên thảm cả người nghiêng xuống phía trước, hét lớn lên: “A!” Đầu “Oành” một tiếng đụng trên mặt bàn, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người từ mặt bàn quay cuồng đến lòng ngực ấm áp của hắn, so với cái bàn kia thật sự tốt hơn nhiều nha.“Làm sao sơ ý như vậy?” Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn nhẹ lên trán sưng đỏ của nàng, động tác rất cẩn thận.Tra Tiểu Tân bị đụng đầu cảm thấy không vui, bị hắn nói như vậy lại càng giận hơn trút mọi chuyện lên người hắn: “Đều tại chàng! Nếu chàng không uy h**p ta về sau không cho ta ở lại đây! Ta sẽ vội vã như vậy sao? Ta sẽ không cẩn thận như vậy sao?!”Lâu Lan thấy nàng càu nhàu với dáng điệu trẻ con trong ngực mình, khóe môi gợi lên, động tác dịu dàng day nhẹ trán, dụ dỗ nhẹ nhàng nói: “Còn đau không?”“Đau chết ý! Chàng đi đụng một chút thử xem có đau không?!” Nàng nổi giận nhưng lại quên hắn đang dịu dàng, nàng không ngừng lải nhải than thở chỉ cảm thấy trán nàng bị vật gì mềm mại hôn lên, ngay sau đó, giọng nói hắn khàn khàn dịu dàng vang lên từ trán nàng.“Như vậy? Có đau hay không?”
Hắn không chút nào che dấu nhìn thẳng Tra Tiểu Tân, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: “Ta, ta với Thu Dung ở cùng một chỗ, không biết ngươi ở đây nên…” Tim đập vừa không tăng nhanh, từ đêm qua sau khi nàng gặp hắn lại nảy sinh tình cảm không hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!
Hai người lại trầm mặc, cũng không bị đè nén, ngược lại có loại sầu triền miên.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ từ phía sau nàng xuyên suốt ra, lỗ tai trắng nõn trong suốt, khuôn mặt trắng mịn như quả đào mật, nhất là đôi mắt đen nhánh trong suốt như nước, lưu chuyển nhìn quanh. Mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan bất giác nheo lại, tầm mắt chậm rãi nhìn xuống, đến đôi môi nàng, hồng đào xinh đẹp, vừa trơn vừa bóng.
“Ngươi… Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình lại không nói lời nào, Tra Tiểu Tân nóng vội đành hỏi trước.
Thấy dáng điệu nàng khẩn trương không dám nhìn thẳng, nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ, ngón tay vươn dài chỉ vào nàng: “Lại đây.”
Tra Tiểu Tân đề cao cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Lại đây làm gì?”
“Nếu như không đến sau này cũng đừng đến.” ánh mắt hắn cực nóng nhiệt độ dần dần mở ra, môi đỏ mọng lãnh diễm.
“Tới đây ta tới đây, lại uy h**p ta…” Tra Tiểu Tân bất mãn nói lầm bầm đi về phía trước, trong lúc lơ đãng chân vướng trên thảm cả người nghiêng xuống phía trước, hét lớn lên: “A!” Đầu “Oành” một tiếng đụng trên mặt bàn, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người từ mặt bàn quay cuồng đến lòng ngực ấm áp của hắn, so với cái bàn kia thật sự tốt hơn nhiều nha.
“Làm sao sơ ý như vậy?” Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn nhẹ lên trán sưng đỏ của nàng, động tác rất cẩn thận.
Tra Tiểu Tân bị đụng đầu cảm thấy không vui, bị hắn nói như vậy lại càng giận hơn trút mọi chuyện lên người hắn: “Đều tại chàng! Nếu chàng không uy h**p ta về sau không cho ta ở lại đây! Ta sẽ vội vã như vậy sao? Ta sẽ không cẩn thận như vậy sao?!”
Lâu Lan thấy nàng càu nhàu với dáng điệu trẻ con trong ngực mình, khóe môi gợi lên, động tác dịu dàng day nhẹ trán, dụ dỗ nhẹ nhàng nói: “Còn đau không?”
“Đau chết ý! Chàng đi đụng một chút thử xem có đau không?!” Nàng nổi giận nhưng lại quên hắn đang dịu dàng, nàng không ngừng lải nhải than thở chỉ cảm thấy trán nàng bị vật gì mềm mại hôn lên, ngay sau đó, giọng nói hắn khàn khàn dịu dàng vang lên từ trán nàng.
“Như vậy? Có đau hay không?”
Phi Duyệt Quân TâmTác giả: Phù Dung GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngLúc Tra Tiểu Tân mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng ngập sắc màu cổ xưa, bàn gỗ lê, bình phong chạm ngọc. Nền nhà trải thảm lông màu đỏ sậm, mặt trên là thêu thủ công, nhiều hoa sen lớn nở rộ: Hoa sen trước mắt giống như đang đua nở rực rỡ tươi đẹp. Bốn phương tám hướng đều buông rủ rèm cửa màu đỏ, gió thổi qua lúc ẩn lúc hiện, nhìn xuyên qua mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đêm chập chờn. Bản thân như ở một nơi tráng lệ thanh nhã. Xem ra chủ nhân nơi đây không phú thì quý. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tra Tiểu Tân, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau nổi lên cơn ớn lạnh, tay vội che miệng lại mới không làm cho mình thét chói tai thành tiếng! Ông trời ơi! Ai có thể nói cho nàng biết tại sao nàng lại ở chỗ này không ?! Nhớ mang máng hôm nay nàng vốn muốn đi tham gia hôn lễ bạn thân, sao lại…… Sao lại…… Nghĩ tới đây Tra TiểuTân mới thấy đầu sưng và đau, mơ hồ đang nhớ lại chút ít, nàng đang bước chân vào giáo đường, đèn thủy tinh được treo ở nóc nhà đằng kia đột… Hắn không chút nào che dấu nhìn thẳng Tra Tiểu Tân, nàng cắn môi nhỏ giọng nói: “Ta, ta với Thu Dung ở cùng một chỗ, không biết ngươi ở đây nên…” Tim đập vừa không tăng nhanh, từ đêm qua sau khi nàng gặp hắn lại nảy sinh tình cảm không hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì?!Hai người lại trầm mặc, cũng không bị đè nén, ngược lại có loại sầu triền miên.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ từ phía sau nàng xuyên suốt ra, lỗ tai trắng nõn trong suốt, khuôn mặt trắng mịn như quả đào mật, nhất là đôi mắt đen nhánh trong suốt như nước, lưu chuyển nhìn quanh. Mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan bất giác nheo lại, tầm mắt chậm rãi nhìn xuống, đến đôi môi nàng, hồng đào xinh đẹp, vừa trơn vừa bóng.“Ngươi… Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình lại không nói lời nào, Tra Tiểu Tân nóng vội đành hỏi trước.Thấy dáng điệu nàng khẩn trương không dám nhìn thẳng, nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ, ngón tay vươn dài chỉ vào nàng: “Lại đây.”Tra Tiểu Tân đề cao cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Lại đây làm gì?”“Nếu như không đến sau này cũng đừng đến.” ánh mắt hắn cực nóng nhiệt độ dần dần mở ra, môi đỏ mọng lãnh diễm.“Tới đây ta tới đây, lại uy h**p ta…” Tra Tiểu Tân bất mãn nói lầm bầm đi về phía trước, trong lúc lơ đãng chân vướng trên thảm cả người nghiêng xuống phía trước, hét lớn lên: “A!” Đầu “Oành” một tiếng đụng trên mặt bàn, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, bên hông đột nhiên căng thẳng, cả người từ mặt bàn quay cuồng đến lòng ngực ấm áp của hắn, so với cái bàn kia thật sự tốt hơn nhiều nha.“Làm sao sơ ý như vậy?” Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn nhẹ lên trán sưng đỏ của nàng, động tác rất cẩn thận.Tra Tiểu Tân bị đụng đầu cảm thấy không vui, bị hắn nói như vậy lại càng giận hơn trút mọi chuyện lên người hắn: “Đều tại chàng! Nếu chàng không uy h**p ta về sau không cho ta ở lại đây! Ta sẽ vội vã như vậy sao? Ta sẽ không cẩn thận như vậy sao?!”Lâu Lan thấy nàng càu nhàu với dáng điệu trẻ con trong ngực mình, khóe môi gợi lên, động tác dịu dàng day nhẹ trán, dụ dỗ nhẹ nhàng nói: “Còn đau không?”“Đau chết ý! Chàng đi đụng một chút thử xem có đau không?!” Nàng nổi giận nhưng lại quên hắn đang dịu dàng, nàng không ngừng lải nhải than thở chỉ cảm thấy trán nàng bị vật gì mềm mại hôn lên, ngay sau đó, giọng nói hắn khàn khàn dịu dàng vang lên từ trán nàng.“Như vậy? Có đau hay không?”