Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 398: Yến quân xuất hiện một “Hoa Mộc Lan” 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung biết rõ Tô Bối Nhi đang suy nghĩ gì, hắn như trước dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Nhan Hi, “Thống lĩnh quân, Nhan Dung xin thỉnh chiến, trận đầu tiên giao cho ta a.”Đứng đầu hàng ngũ bên Yến quốc là Du Bản Xương cùng các thân cận của hắn, trước đây, cả đội quân bị ngũ quốc đánh bại trong nhiều trận, tổn hại rất nhiều binh sĩ, cho nên bây giờ bị đứng ở vị trí xung phong là không ai mong muốn, lần này Nhan Hi cố ý xếp họ đứng vị trí này, cả đám đều tưởng rằng mình bị chọn làm quân chốt thí mạng, cho nên tất cả đều buồn bã ỉu xìu, tay cầm binh khí cũng không ổn định.Trận chiến đầu tiên, nhất định phải đoạt được một “Khởi đầu tốt đẹp”, loại sự tình này, giao cho Nhan Dung một người ương ương dở dở là không thích hợp tí nào.Năm vị quân sư của Ngũ quốc nhìn nhau, ai cũng không nhận ra vị nam tử cưỡi ngựa bên cạnh Nhan Hi là ai, chỉ thấy hắn quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất bất phàm, tướng mạo nho nhã tuấn dật, trên chiến trường cũng không chút nào khiếp đảm, còn chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt như xem đây là nơi tán chuyện.Bên trong nội bộ Yến quân còn không ngờ hơn, mọi người đều sắc mặt không ổn, tất cả mơ hồ nhận định, hôm nay trận chiến đầu tiên sợ rằng sẽ lại thất bại.Nhan Dung ra trận, Tô Bối Nhi tất nhiên sẽ không ngồi yên. Nàng điều khiển tiểu hắc lư (lừa) chậm rãi đi tới bên cạnh thống lĩnh quân của Lỗ quốc, dùng thanh âm lịch sự tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “Tô Bối Nhi thỉnh chiến.”Thống lĩnh quân Lỗ quốc chưa nghĩ sẽ cho người của mình ra trận trước, nên dùng ánh mắt ra hiệu cùng Tô Bối Nhi, ý bảo nàng không nên ở đây báo tư thù, trên chiến trường mọi việc phải vì tổng thể, ân oán cá nhân nên tự giải quyết.Tô Bối Nhi tựa như không phát hiện ý ngầm của hắn, cũng không chờ hắn đáp ứng, đã dắt dây lừa đi thẳng tới phía trước trận, ánh mắt trong suốt lạnh lùng bao phủ Nhan Dung, trong tay nàng là một thanh trường kiếm. Cũng giống nàng, ở cách đó không xa, Nhan Dung đã cầm chắc binh khí.Nhan Hi cũng không định đáp ứng thỉnh cầu của nhị ca, ánh mắt chuyển hướng tham tướng Du Bản Xương ở cách đó không xa, “Thử chiến nên phái người phương nào đối phó với địch?”Du Bản Xương không hiểu mừng vui, hắn biết Nhan Hi đây là cho hắn cơ hội lập công, thứ nhất có thể vãn hồi vũ nhục bị chiến bại lúc trước, thứ hai, tạo thuận lợi cho trận chiến đầu tiên, nhất định phải kích ý chí chiến đấu của bọn quân sĩ đi ra.

Nhan Dung biết rõ Tô
Bối Nhi đang suy nghĩ gì, hắn như trước dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Nhan Hi, “Thống lĩnh quân, Nhan Dung xin thỉnh chiến, trận đầu tiên
giao cho ta a.”

Đứng đầu hàng ngũ bên Yến quốc là Du Bản Xương
cùng các thân cận của hắn, trước đây, cả đội quân bị ngũ quốc đánh bại
trong nhiều trận, tổn hại rất nhiều binh sĩ, cho nên bây giờ bị đứng ở
vị trí xung phong là không ai mong muốn, lần này Nhan Hi cố ý xếp họ
đứng vị trí này, cả đám đều tưởng rằng mình bị chọn làm quân chốt thí
mạng, cho nên tất cả đều buồn bã ỉu xìu, tay cầm binh khí cũng không ổn
định.

Trận chiến đầu tiên, nhất định phải đoạt được một “Khởi đầu tốt đẹp”, loại sự tình này, giao cho Nhan Dung một người ương ương
dở dở là không thích hợp tí nào.

Năm vị quân sư của Ngũ quốc nhìn nhau, ai cũng không nhận ra vị nam tử cưỡi ngựa bên cạnh Nhan Hi là
ai, chỉ thấy hắn quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất bất phàm, tướng mạo
nho nhã tuấn dật, trên chiến trường cũng không chút nào khiếp đảm, còn
chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt như xem đây là nơi tán chuyện.

Bên trong nội bộ Yến quân còn không ngờ hơn, mọi người đều sắc mặt không
ổn, tất cả mơ hồ nhận định, hôm nay trận chiến đầu tiên sợ rằng sẽ lại
thất bại.

Nhan Dung ra trận, Tô Bối Nhi tất nhiên sẽ không ngồi
yên. Nàng điều khiển tiểu hắc lư (lừa) chậm rãi đi tới bên cạnh thống
lĩnh quân của Lỗ quốc, dùng thanh âm lịch sự tao nhã, trong trẻo nhưng
lạnh lùng nói, “Tô Bối Nhi thỉnh chiến.”

Thống lĩnh quân Lỗ quốc
chưa nghĩ sẽ cho người của mình ra trận trước, nên dùng ánh mắt ra hiệu
cùng Tô Bối Nhi, ý bảo nàng không nên ở đây báo tư thù, trên chiến
trường mọi việc phải vì tổng thể, ân oán cá nhân nên tự giải quyết.

Tô Bối Nhi tựa như không phát hiện ý ngầm của hắn, cũng không chờ hắn đáp
ứng, đã dắt dây lừa đi thẳng tới phía trước trận, ánh mắt trong suốt
lạnh lùng bao phủ Nhan Dung, trong tay nàng là một thanh trường kiếm.
Cũng giống nàng, ở cách đó không xa, Nhan Dung đã cầm chắc binh khí.

Nhan Hi cũng không định đáp ứng thỉnh cầu của nhị ca, ánh mắt chuyển hướng
tham tướng Du Bản Xương ở cách đó không xa, “Thử chiến nên phái người
phương nào đối phó với địch?”

Du Bản Xương không hiểu mừng vui,
hắn biết Nhan Hi đây là cho hắn cơ hội lập công, thứ nhất có thể vãn hồi vũ nhục bị chiến bại lúc trước, thứ hai, tạo thuận lợi cho trận chiến
đầu tiên, nhất định phải kích ý chí chiến đấu của bọn quân sĩ đi ra.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung biết rõ Tô Bối Nhi đang suy nghĩ gì, hắn như trước dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Nhan Hi, “Thống lĩnh quân, Nhan Dung xin thỉnh chiến, trận đầu tiên giao cho ta a.”Đứng đầu hàng ngũ bên Yến quốc là Du Bản Xương cùng các thân cận của hắn, trước đây, cả đội quân bị ngũ quốc đánh bại trong nhiều trận, tổn hại rất nhiều binh sĩ, cho nên bây giờ bị đứng ở vị trí xung phong là không ai mong muốn, lần này Nhan Hi cố ý xếp họ đứng vị trí này, cả đám đều tưởng rằng mình bị chọn làm quân chốt thí mạng, cho nên tất cả đều buồn bã ỉu xìu, tay cầm binh khí cũng không ổn định.Trận chiến đầu tiên, nhất định phải đoạt được một “Khởi đầu tốt đẹp”, loại sự tình này, giao cho Nhan Dung một người ương ương dở dở là không thích hợp tí nào.Năm vị quân sư của Ngũ quốc nhìn nhau, ai cũng không nhận ra vị nam tử cưỡi ngựa bên cạnh Nhan Hi là ai, chỉ thấy hắn quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất bất phàm, tướng mạo nho nhã tuấn dật, trên chiến trường cũng không chút nào khiếp đảm, còn chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt như xem đây là nơi tán chuyện.Bên trong nội bộ Yến quân còn không ngờ hơn, mọi người đều sắc mặt không ổn, tất cả mơ hồ nhận định, hôm nay trận chiến đầu tiên sợ rằng sẽ lại thất bại.Nhan Dung ra trận, Tô Bối Nhi tất nhiên sẽ không ngồi yên. Nàng điều khiển tiểu hắc lư (lừa) chậm rãi đi tới bên cạnh thống lĩnh quân của Lỗ quốc, dùng thanh âm lịch sự tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “Tô Bối Nhi thỉnh chiến.”Thống lĩnh quân Lỗ quốc chưa nghĩ sẽ cho người của mình ra trận trước, nên dùng ánh mắt ra hiệu cùng Tô Bối Nhi, ý bảo nàng không nên ở đây báo tư thù, trên chiến trường mọi việc phải vì tổng thể, ân oán cá nhân nên tự giải quyết.Tô Bối Nhi tựa như không phát hiện ý ngầm của hắn, cũng không chờ hắn đáp ứng, đã dắt dây lừa đi thẳng tới phía trước trận, ánh mắt trong suốt lạnh lùng bao phủ Nhan Dung, trong tay nàng là một thanh trường kiếm. Cũng giống nàng, ở cách đó không xa, Nhan Dung đã cầm chắc binh khí.Nhan Hi cũng không định đáp ứng thỉnh cầu của nhị ca, ánh mắt chuyển hướng tham tướng Du Bản Xương ở cách đó không xa, “Thử chiến nên phái người phương nào đối phó với địch?”Du Bản Xương không hiểu mừng vui, hắn biết Nhan Hi đây là cho hắn cơ hội lập công, thứ nhất có thể vãn hồi vũ nhục bị chiến bại lúc trước, thứ hai, tạo thuận lợi cho trận chiến đầu tiên, nhất định phải kích ý chí chiến đấu của bọn quân sĩ đi ra.

Chương 398: Yến quân xuất hiện một “Hoa Mộc Lan” 2