Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 413: Chiến trường thật sự (2)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… “Lão Thất, đó chỉ là một tiểu cô nương, khó có được một quyết tâm như vậy, nên đừng trách móc nặng nề quá.”“Huynh cho rằng đệ làm sai?” Ánh nhìn cương quyết, Nhan Hi một bước cũng không nhường, “Nếu cho nàng ta quân binh, biết rõ sẽ chịu chết mà cũng muốn đáp ứng sao?”“Không phải như vậy, bất quá, thái độ lúc nãy có thể làm tổn thương đến tâm hồn mềm yếu của cô nương nhà người ta. . .” Nói đến phân nửa, Nhan Dung nhịn không được vỗ trán nói nhỏ, “Ta sao lại nói với ngươi vấn đề này, đúng là đàn gảy tai trâu, ai, chỉ tốn nước miếng.”Nhan Hi nếu có thể nghĩ đến suy nghĩ và tình cảm của người khác thì hắn sẽ không là thất đệ của Nhan Dung này rồi. Trong lòng hắn có những quy định của thiện ác thị phi, so với người thường càng khác biệt. Ngay cả mặt mũi hoàng đế còn không xem ra gì, sao có thể lưu tâm đến một tiểu cô nương mất cha?Đi theo Nhan Hi, Chu Khải chỉ cần kiên nhẫn chờ, nàng ta nhất định sẽ có cơ hội được thỏa mãn tâm nguyện. Nếu như nàng ấy luôn như mới vừa rồi, thì đừng vọng tưởng dùng nước mắt nữ nhân mà cầu xin Nhan Hi thỏa hiệp, nếu còn như vậy thì không bằng Chu Khải nên nhanh chóng cởi bỏ quân trang, quay về phủ của nàng làm một thiên kim tiểu thư thì hơn.Nhan Hi, không phải loại người để người khác khống chế.Ai, vừa rồi nàng ta kích động chỉ trích đã làm Nhan Hi rất thất vọng, thậm chí đã nói ra là không giúp nàng, xem ra, con đường báo gia thù của Chu Khải còn có một đoạn khó khăn rất dài phải đi.Bất quá, đây không phải điều Nhan Dung bận tâm.“Ta ngày mai sẽ xuất phát, ngươi đã biết cách liên lạc với ta, nếu có cần nhị ca cái gì, cứ phái người đưa tin.” Nói cho hết lời, Nhan Dung lập tức trừng mắt nhắc nhở, “Chuyện đại sự của ngươi, tốt xấu gì thì cũng phải đợi Tiểu Đồng thuận lợi sinh ra hài tử cũng không muộn, ta đi trước, nhưng khi ngươi có yêu cầu, ca ca sẽ nhanh đến cùng ngươi.”Nhan Hi gật đầu.Lúc này mặt trời đã lặn, trong màn đêm âm u có rất nhiều quân binh phía ngũ quốc tháo chạy, chiến tranh kết thúc, vô luận là bằng cách nào, người ta cũng chỉ quan tâm người nào đã giải quyết, còn quân binh của cả hai phía đều rất hưng phấn, họ được về gia, được gặp người thân đã lâu không thấy, phía trước luôn luôn vẫy gọi chào đón bọn họ.
“Lão Thất, đó chỉ là một tiểu cô nương, khó có được một quyết tâm như vậy, nên đừng trách móc nặng nề quá.”
“Huynh cho rằng đệ làm sai?” Ánh nhìn cương quyết, Nhan Hi một bước cũng không nhường, “Nếu cho nàng ta quân binh, biết rõ sẽ chịu chết mà cũng muốn
đáp ứng sao?”
“Không phải như vậy, bất quá, thái độ lúc nãy có
thể làm tổn thương đến tâm hồn mềm yếu của cô nương nhà người ta. . .”
Nói đến phân nửa, Nhan Dung nhịn không được vỗ trán nói nhỏ, “Ta sao lại nói với ngươi vấn đề này, đúng là đàn gảy tai trâu, ai, chỉ tốn nước
miếng.”
Nhan Hi nếu có thể nghĩ đến suy nghĩ và tình cảm của
người khác thì hắn sẽ không là thất đệ của Nhan Dung này rồi. Trong lòng hắn có những quy định của thiện ác thị phi, so với người thường càng
khác biệt. Ngay cả mặt mũi hoàng đế còn không xem ra gì, sao có thể lưu
tâm đến một tiểu cô nương mất cha?
Đi theo Nhan Hi, Chu Khải chỉ
cần kiên nhẫn chờ, nàng ta nhất định sẽ có cơ hội được thỏa mãn tâm
nguyện. Nếu như nàng ấy luôn như mới vừa rồi, thì đừng vọng tưởng dùng
nước mắt nữ nhân mà cầu xin Nhan Hi thỏa hiệp, nếu còn như vậy thì không bằng Chu Khải nên nhanh chóng cởi bỏ quân trang, quay về phủ của nàng
làm một thiên kim tiểu thư thì hơn.
Nhan Hi, không phải loại người để người khác khống chế.
Ai, vừa rồi nàng ta kích động chỉ trích đã làm Nhan Hi rất thất vọng, thậm
chí đã nói ra là không giúp nàng, xem ra, con đường báo gia thù của Chu
Khải còn có một đoạn khó khăn rất dài phải đi.
Bất quá, đây không phải điều Nhan Dung bận tâm.
“Ta ngày mai sẽ xuất phát, ngươi đã biết cách liên lạc với ta, nếu có cần
nhị ca cái gì, cứ phái người đưa tin.” Nói cho hết lời, Nhan Dung lập
tức trừng mắt nhắc nhở, “Chuyện đại sự của ngươi, tốt xấu gì thì cũng
phải đợi Tiểu Đồng thuận lợi sinh ra hài tử cũng không muộn, ta đi
trước, nhưng khi ngươi có yêu cầu, ca ca sẽ nhanh đến cùng ngươi.”
Nhan Hi gật đầu.
Lúc này mặt trời đã lặn, trong màn đêm âm u có rất nhiều quân binh phía ngũ quốc tháo chạy, chiến tranh kết thúc, vô luận là bằng cách nào, người
ta cũng chỉ quan tâm người nào đã giải quyết, còn quân binh của cả hai
phía đều rất hưng phấn, họ được về gia, được gặp người thân đã lâu không thấy, phía trước luôn luôn vẫy gọi chào đón bọn họ.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… “Lão Thất, đó chỉ là một tiểu cô nương, khó có được một quyết tâm như vậy, nên đừng trách móc nặng nề quá.”“Huynh cho rằng đệ làm sai?” Ánh nhìn cương quyết, Nhan Hi một bước cũng không nhường, “Nếu cho nàng ta quân binh, biết rõ sẽ chịu chết mà cũng muốn đáp ứng sao?”“Không phải như vậy, bất quá, thái độ lúc nãy có thể làm tổn thương đến tâm hồn mềm yếu của cô nương nhà người ta. . .” Nói đến phân nửa, Nhan Dung nhịn không được vỗ trán nói nhỏ, “Ta sao lại nói với ngươi vấn đề này, đúng là đàn gảy tai trâu, ai, chỉ tốn nước miếng.”Nhan Hi nếu có thể nghĩ đến suy nghĩ và tình cảm của người khác thì hắn sẽ không là thất đệ của Nhan Dung này rồi. Trong lòng hắn có những quy định của thiện ác thị phi, so với người thường càng khác biệt. Ngay cả mặt mũi hoàng đế còn không xem ra gì, sao có thể lưu tâm đến một tiểu cô nương mất cha?Đi theo Nhan Hi, Chu Khải chỉ cần kiên nhẫn chờ, nàng ta nhất định sẽ có cơ hội được thỏa mãn tâm nguyện. Nếu như nàng ấy luôn như mới vừa rồi, thì đừng vọng tưởng dùng nước mắt nữ nhân mà cầu xin Nhan Hi thỏa hiệp, nếu còn như vậy thì không bằng Chu Khải nên nhanh chóng cởi bỏ quân trang, quay về phủ của nàng làm một thiên kim tiểu thư thì hơn.Nhan Hi, không phải loại người để người khác khống chế.Ai, vừa rồi nàng ta kích động chỉ trích đã làm Nhan Hi rất thất vọng, thậm chí đã nói ra là không giúp nàng, xem ra, con đường báo gia thù của Chu Khải còn có một đoạn khó khăn rất dài phải đi.Bất quá, đây không phải điều Nhan Dung bận tâm.“Ta ngày mai sẽ xuất phát, ngươi đã biết cách liên lạc với ta, nếu có cần nhị ca cái gì, cứ phái người đưa tin.” Nói cho hết lời, Nhan Dung lập tức trừng mắt nhắc nhở, “Chuyện đại sự của ngươi, tốt xấu gì thì cũng phải đợi Tiểu Đồng thuận lợi sinh ra hài tử cũng không muộn, ta đi trước, nhưng khi ngươi có yêu cầu, ca ca sẽ nhanh đến cùng ngươi.”Nhan Hi gật đầu.Lúc này mặt trời đã lặn, trong màn đêm âm u có rất nhiều quân binh phía ngũ quốc tháo chạy, chiến tranh kết thúc, vô luận là bằng cách nào, người ta cũng chỉ quan tâm người nào đã giải quyết, còn quân binh của cả hai phía đều rất hưng phấn, họ được về gia, được gặp người thân đã lâu không thấy, phía trước luôn luôn vẫy gọi chào đón bọn họ.