Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 424: Chiến trường thật sự (13)

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Hoàng đế vẫn duy trì thói quen thường ngày, đêm ngủ phải có phi tần hầu hạ, việc làm người ta đoán không ra chính là, từ xưa đến nay vị thiên tử này luôn có mới nới cũ, đổi nữ nhân như thay quần áo, gần đây không biết tại sao, lại chuyên sủng Ngọc quý phi cùng Tuyết quý phi, hàng đêm chỉ chọn bài tử của các nàng, từ năm nước chiến sự nổ ra, cũng không đổi lại người nào khác.Bây giờ, chiến tranh thắng lợi , nhị vị quý phi tức thì được hoàng đế xem là vận may cát tường, giống như không thể rời bỏ, làm sao cũng không phiền chán, nghe nói mấy ngày qua, ngay cả tẩm cung của họ cũng không cho trở về, ngày đêm túc trực ở cam lộ điện của hoàng đế, bên trong, ban ngày bệ hạ ở ngự thư phòng xử lý công vụ, cũng phải có hai nàng bên cạnh, một khắc không thấy cũng không được.Sự thật là như thế nào?Đêm trong Cam lộ trong điện, từng tiếng th* d*c cùng tiếng trầm trọng ho khan không ngừng, vô luận uống hết bao nhiêu dược vật đều không tác dụng. Ngọc quý phi dùng chăn bông phủ trên thân thể suy yếu của hoàng đế, Tuyết quý phi thì nửa quỳ nữa ngồi, hai tay cầm vải trắng thấm ướt, tùy thời có thể lau đi mồ hôi rịn ra trên mặt hoàng đế.“Bệ hạ, ngài hay là gọi ngự y xem sao, nếu tiếp tục như vậy, nô tì thật không biết phải nên làm sao bây giờ .”Lại là một trận kịch liệt ho khan, hoàng đế ôm cả khăn trong tay Tuyết quý phi che miệng lại, một mùi vị ngọt mặn dâng lên, lão không cần mở mắt cũng nhận thấy được kia trên cái khăn là máu đỏ. Không muốn nhìn đại nạn đang buông xuống càng gần, lão đem khăn ném vào cho Tuyết quý phi, hoàng đế thở hổn hển ra lệnh, “Câm miệng cho trẫm…không hồn thì yên phận, đem ít thuốc nữa tới đây.”“Bệ hạ, thuốc không đúng chứng, uống nhiều quá cũng vô ích cho long thể.” Ngọc quý phi trong lòng đã run run, nhìn hoàng đế cái bộ dáng này, trên người nàng từng đợt sợ hãi, dự cảm xấu luôn quanh quẩn trong đầu, một biến cố lớn nào đó sắp xảy ra.Hoàng đế thở dài, “Vậy thì đem thuốc ngủ an thần lại đây, lấy cho trẫm ba viên.”Chỉ cần ngủ thiếp đi, khổ sở trên thân thể sẽ không hề hay biết nữa.“Bệ hạ, ngài là vua của một nước, phải bảo trọng thân thể, nô tì van cầu bệ hạ, hãy truyền ngự y đến, không nên chần chờ nữa.” Ngọc quý phi chỉ sợ hoàng đế không cẩn thận chết đi, trong khi hai tỷ muội nàng bên cạnh, việc hầu hạ tắc trách, tỷ muội nàng đến lúc đó sợ là khó thoát khỏi cái chết.

Hoàng đế vẫn duy trì
thói quen thường ngày, đêm ngủ phải có phi tần hầu hạ, việc làm người ta đoán không ra chính là, từ xưa đến nay vị thiên tử này luôn có mới nới
cũ, đổi nữ nhân như thay quần áo, gần đây không biết tại sao, lại chuyên sủng Ngọc quý phi cùng Tuyết quý phi, hàng đêm chỉ chọn bài tử của các
nàng, từ năm nước chiến sự nổ ra, cũng không đổi lại người nào khác.

Bây giờ, chiến tranh thắng lợi , nhị vị quý phi tức thì được hoàng đế xem
là vận may cát tường, giống như không thể rời bỏ, làm sao cũng không
phiền chán, nghe nói mấy ngày qua, ngay cả tẩm cung của họ cũng không
cho trở về, ngày đêm túc trực ở cam lộ điện của hoàng đế, bên trong, ban ngày bệ hạ ở ngự thư phòng xử lý công vụ, cũng phải có hai nàng bên
cạnh, một khắc không thấy cũng không được.

Sự thật là như thế nào?

Đêm trong Cam lộ trong điện, từng tiếng th* d*c cùng tiếng trầm trọng ho
khan không ngừng, vô luận uống hết bao nhiêu dược vật đều không tác
dụng. Ngọc quý phi dùng chăn bông phủ trên thân thể suy yếu của hoàng
đế, Tuyết quý phi thì nửa quỳ nữa ngồi, hai tay cầm vải trắng thấm ướt,
tùy thời có thể lau đi mồ hôi rịn ra trên mặt hoàng đế.

“Bệ hạ, ngài hay là gọi ngự y xem sao, nếu tiếp tục như vậy, nô tì thật không biết phải nên làm sao bây giờ .”

Lại là một trận kịch liệt ho khan, hoàng đế ôm cả khăn trong tay Tuyết quý
phi che miệng lại, một mùi vị ngọt mặn dâng lên, lão không cần mở mắt
cũng nhận thấy được kia trên cái khăn là máu đỏ. Không muốn nhìn đại nạn đang buông xuống càng gần, lão đem khăn ném vào cho Tuyết quý phi,
hoàng đế thở hổn hển ra lệnh, “Câm miệng cho trẫm…không hồn thì yên
phận, đem ít thuốc nữa tới đây.”

“Bệ hạ, thuốc không đúng chứng,
uống nhiều quá cũng vô ích cho long thể.” Ngọc quý phi trong lòng đã run run, nhìn hoàng đế cái bộ dáng này, trên người nàng từng đợt sợ hãi, dự cảm xấu luôn quanh quẩn trong đầu, một biến cố lớn nào đó sắp xảy ra.

Hoàng đế thở dài, “Vậy thì đem thuốc ngủ an thần lại đây, lấy cho trẫm ba viên.”

Chỉ cần ngủ thiếp đi, khổ sở trên thân thể sẽ không hề hay biết nữa.

“Bệ hạ, ngài là vua của một nước, phải bảo trọng thân thể, nô tì van cầu bệ hạ, hãy truyền ngự y đến, không nên chần chờ nữa.” Ngọc quý phi chỉ sợ
hoàng đế không cẩn thận chết đi, trong khi hai tỷ muội nàng bên cạnh,
việc hầu hạ tắc trách, tỷ muội nàng đến lúc đó sợ là khó thoát khỏi cái
chết.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Hoàng đế vẫn duy trì thói quen thường ngày, đêm ngủ phải có phi tần hầu hạ, việc làm người ta đoán không ra chính là, từ xưa đến nay vị thiên tử này luôn có mới nới cũ, đổi nữ nhân như thay quần áo, gần đây không biết tại sao, lại chuyên sủng Ngọc quý phi cùng Tuyết quý phi, hàng đêm chỉ chọn bài tử của các nàng, từ năm nước chiến sự nổ ra, cũng không đổi lại người nào khác.Bây giờ, chiến tranh thắng lợi , nhị vị quý phi tức thì được hoàng đế xem là vận may cát tường, giống như không thể rời bỏ, làm sao cũng không phiền chán, nghe nói mấy ngày qua, ngay cả tẩm cung của họ cũng không cho trở về, ngày đêm túc trực ở cam lộ điện của hoàng đế, bên trong, ban ngày bệ hạ ở ngự thư phòng xử lý công vụ, cũng phải có hai nàng bên cạnh, một khắc không thấy cũng không được.Sự thật là như thế nào?Đêm trong Cam lộ trong điện, từng tiếng th* d*c cùng tiếng trầm trọng ho khan không ngừng, vô luận uống hết bao nhiêu dược vật đều không tác dụng. Ngọc quý phi dùng chăn bông phủ trên thân thể suy yếu của hoàng đế, Tuyết quý phi thì nửa quỳ nữa ngồi, hai tay cầm vải trắng thấm ướt, tùy thời có thể lau đi mồ hôi rịn ra trên mặt hoàng đế.“Bệ hạ, ngài hay là gọi ngự y xem sao, nếu tiếp tục như vậy, nô tì thật không biết phải nên làm sao bây giờ .”Lại là một trận kịch liệt ho khan, hoàng đế ôm cả khăn trong tay Tuyết quý phi che miệng lại, một mùi vị ngọt mặn dâng lên, lão không cần mở mắt cũng nhận thấy được kia trên cái khăn là máu đỏ. Không muốn nhìn đại nạn đang buông xuống càng gần, lão đem khăn ném vào cho Tuyết quý phi, hoàng đế thở hổn hển ra lệnh, “Câm miệng cho trẫm…không hồn thì yên phận, đem ít thuốc nữa tới đây.”“Bệ hạ, thuốc không đúng chứng, uống nhiều quá cũng vô ích cho long thể.” Ngọc quý phi trong lòng đã run run, nhìn hoàng đế cái bộ dáng này, trên người nàng từng đợt sợ hãi, dự cảm xấu luôn quanh quẩn trong đầu, một biến cố lớn nào đó sắp xảy ra.Hoàng đế thở dài, “Vậy thì đem thuốc ngủ an thần lại đây, lấy cho trẫm ba viên.”Chỉ cần ngủ thiếp đi, khổ sở trên thân thể sẽ không hề hay biết nữa.“Bệ hạ, ngài là vua của một nước, phải bảo trọng thân thể, nô tì van cầu bệ hạ, hãy truyền ngự y đến, không nên chần chờ nữa.” Ngọc quý phi chỉ sợ hoàng đế không cẩn thận chết đi, trong khi hai tỷ muội nàng bên cạnh, việc hầu hạ tắc trách, tỷ muội nàng đến lúc đó sợ là khó thoát khỏi cái chết.

Chương 424: Chiến trường thật sự (13)