Hải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy…
Chương 6
Nhân Ngư Tiểu NamTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnHải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy… Hải Thiên Lam không ngờ sự chờ đợi này lại kéo dài tận mười lăm năm.Anh chậm rãi dạo bước trên bờ biển nơi từng cùng Tiểu Nam ôm nhau, anh vẫn ấp ủ hy vọng, rồi một ngày Tiểu Nam sẽ đến.Lúc nhỏ có lẽ cha mẹ Tiểu Nam không cho bé đến, lớn rồi lại có thể đã quên nơi bọn họ ước hẹn, cho nên anh mua đứt hơn phân nửa bãi biển vùng này, hy vọng như vậy thì dù Tiểu Nam có lên bờ ở đâu, cũng đều không gặp nguy hiểm.Vì ơn cứu mạng, vì mối tình đầu, Hải Thiên Lam chờ suốt mười lăm năm.Mắt thấy mùa hè năm nay sắp qua, Tiểu Nam lại vẫn chưa xuất hiện, Hải Thiên Lam tuyệt vọng nghĩ, có lẽ Tiểu Nam đã sớm quên ước định của hai người, có lẽ đã sớm gả cho nhân ngư cùng tộc.Hải Thiên Lam đứng ở bờ biển gọi lớn.“Tiểu Nam!”Đột nhiên Hải Thiên Lam nhìn đến cách đó không xa có vệt sáng màu lam chói mắt đang lướt tới, một bóng dáng nhỏ trồi đầu lên khỏi mặt biển ngay gần chỗ anh.“Anh đang gọi em sao? Anh là ai vậy?”Hải Thiên Lam giật mình nhìn người dưới biển. Khuôn mặt kia là của Tiểu Nam, nhưng dáng vẻ đó thoạt nhìn nhiều cũng chỉ mười tuổi thôi mà.“Em kêu Tiểu Nam?”Hải Thiên Lam xác nhận lại.“Ưm!”“Ở quê hương em, người tên Tiểu Nam rất nhiều sao?”“Em không biết a.”“Em đến đây làm gì?”“Đến tìm một tiểu ca ca gọi Hải Thiên Lam.”“Anh chính là Hải Thiên Lam.”“A!”Không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại là cảnh tượng này, Hải Thiên Lam vẫn tưởng mười lăm năm qua đi, Tiểu Nam năm tuổi ngày đó hẳn đã hai mươi tuổi, thế nhưng không ngờ một năm của nhân ngư tương đương với ba năm thời gian của người trên lục địa. Qua mười lăm năm, Tiểu Nam mới là tiểu nhân ngư mười tuổi. Mà bản thân anh đã thành một ông chú ba mươi rồi.Bất quá, có thể gặp lại vẫn thật vui.“Anh lớn hệt như papa em vậy.”Hải Thiên Lam nhíu mày.“Không thể tính như thế, dựa theo sự chuyển đổi thời gian ở chỗ em, anh với em vẫn cùng tuổi.”“Đúng là con người trên đất liền lớn lên có vẻ khá nhanh a, em cũng muốn mau lớn, như vậy thì không cần phải đi học nữa rồi.”
Hải Thiên Lam không ngờ sự chờ đợi này lại kéo dài tận mười lăm năm.
Anh chậm rãi dạo bước trên bờ biển nơi từng cùng Tiểu Nam ôm nhau, anh vẫn ấp ủ hy vọng, rồi một ngày Tiểu Nam sẽ đến.
Lúc nhỏ có lẽ cha mẹ Tiểu Nam không cho bé đến, lớn rồi lại có thể đã quên nơi bọn họ ước hẹn, cho nên anh mua đứt hơn phân nửa bãi biển vùng này, hy vọng như vậy thì dù Tiểu Nam có lên bờ ở đâu, cũng đều không gặp nguy hiểm.
Vì ơn cứu mạng, vì mối tình đầu, Hải Thiên Lam chờ suốt mười lăm năm.
Mắt thấy mùa hè năm nay sắp qua, Tiểu Nam lại vẫn chưa xuất hiện, Hải Thiên Lam tuyệt vọng nghĩ, có lẽ Tiểu Nam đã sớm quên ước định của hai người, có lẽ đã sớm gả cho nhân ngư cùng tộc.
Hải Thiên Lam đứng ở bờ biển gọi lớn.
“Tiểu Nam!”
Đột nhiên Hải Thiên Lam nhìn đến cách đó không xa có vệt sáng màu lam chói mắt đang lướt tới, một bóng dáng nhỏ trồi đầu lên khỏi mặt biển ngay gần chỗ anh.
“Anh đang gọi em sao? Anh là ai vậy?”
Hải Thiên Lam giật mình nhìn người dưới biển. Khuôn mặt kia là của Tiểu Nam, nhưng dáng vẻ đó thoạt nhìn nhiều cũng chỉ mười tuổi thôi mà.
“Em kêu Tiểu Nam?”
Hải Thiên Lam xác nhận lại.
“Ưm!”
“Ở quê hương em, người tên Tiểu Nam rất nhiều sao?”
“Em không biết a.”
“Em đến đây làm gì?”
“Đến tìm một tiểu ca ca gọi Hải Thiên Lam.”
“Anh chính là Hải Thiên Lam.”
“A!”
Không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại là cảnh tượng này, Hải Thiên Lam vẫn tưởng mười lăm năm qua đi, Tiểu Nam năm tuổi ngày đó hẳn đã hai mươi tuổi, thế nhưng không ngờ một năm của nhân ngư tương đương với ba năm thời gian của người trên lục địa. Qua mười lăm năm, Tiểu Nam mới là tiểu nhân ngư mười tuổi. Mà bản thân anh đã thành một ông chú ba mươi rồi.
Bất quá, có thể gặp lại vẫn thật vui.
“Anh lớn hệt như papa em vậy.”
Hải Thiên Lam nhíu mày.
“Không thể tính như thế, dựa theo sự chuyển đổi thời gian ở chỗ em, anh với em vẫn cùng tuổi.”
“Đúng là con người trên đất liền lớn lên có vẻ khá nhanh a, em cũng muốn mau lớn, như vậy thì không cần phải đi học nữa rồi.”
Nhân Ngư Tiểu NamTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnHải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy… Hải Thiên Lam không ngờ sự chờ đợi này lại kéo dài tận mười lăm năm.Anh chậm rãi dạo bước trên bờ biển nơi từng cùng Tiểu Nam ôm nhau, anh vẫn ấp ủ hy vọng, rồi một ngày Tiểu Nam sẽ đến.Lúc nhỏ có lẽ cha mẹ Tiểu Nam không cho bé đến, lớn rồi lại có thể đã quên nơi bọn họ ước hẹn, cho nên anh mua đứt hơn phân nửa bãi biển vùng này, hy vọng như vậy thì dù Tiểu Nam có lên bờ ở đâu, cũng đều không gặp nguy hiểm.Vì ơn cứu mạng, vì mối tình đầu, Hải Thiên Lam chờ suốt mười lăm năm.Mắt thấy mùa hè năm nay sắp qua, Tiểu Nam lại vẫn chưa xuất hiện, Hải Thiên Lam tuyệt vọng nghĩ, có lẽ Tiểu Nam đã sớm quên ước định của hai người, có lẽ đã sớm gả cho nhân ngư cùng tộc.Hải Thiên Lam đứng ở bờ biển gọi lớn.“Tiểu Nam!”Đột nhiên Hải Thiên Lam nhìn đến cách đó không xa có vệt sáng màu lam chói mắt đang lướt tới, một bóng dáng nhỏ trồi đầu lên khỏi mặt biển ngay gần chỗ anh.“Anh đang gọi em sao? Anh là ai vậy?”Hải Thiên Lam giật mình nhìn người dưới biển. Khuôn mặt kia là của Tiểu Nam, nhưng dáng vẻ đó thoạt nhìn nhiều cũng chỉ mười tuổi thôi mà.“Em kêu Tiểu Nam?”Hải Thiên Lam xác nhận lại.“Ưm!”“Ở quê hương em, người tên Tiểu Nam rất nhiều sao?”“Em không biết a.”“Em đến đây làm gì?”“Đến tìm một tiểu ca ca gọi Hải Thiên Lam.”“Anh chính là Hải Thiên Lam.”“A!”Không nghĩ tới lần thứ hai gặp mặt lại là cảnh tượng này, Hải Thiên Lam vẫn tưởng mười lăm năm qua đi, Tiểu Nam năm tuổi ngày đó hẳn đã hai mươi tuổi, thế nhưng không ngờ một năm của nhân ngư tương đương với ba năm thời gian của người trên lục địa. Qua mười lăm năm, Tiểu Nam mới là tiểu nhân ngư mười tuổi. Mà bản thân anh đã thành một ông chú ba mươi rồi.Bất quá, có thể gặp lại vẫn thật vui.“Anh lớn hệt như papa em vậy.”Hải Thiên Lam nhíu mày.“Không thể tính như thế, dựa theo sự chuyển đổi thời gian ở chỗ em, anh với em vẫn cùng tuổi.”“Đúng là con người trên đất liền lớn lên có vẻ khá nhanh a, em cũng muốn mau lớn, như vậy thì không cần phải đi học nữa rồi.”