Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 466: Cùng nhau đối mặt 10
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chẳng lẽ trên mặt nàng thật sự tràn ngập bất an cùng bàng hoàng sao? Ngồi trước bàn trang điểm, hai tay nâng hai má, Đào Tiểu Vi ngơ ngác nhìn trong gương đồng hình bóng của mình, theo thói quen mày cong chau lại, đó là từ khi Nhan Hi lên ngôi nàng chẳng biết lúc nào bị phiền muộn bao quanh.Đây là con đường của hắn, cũng là nàng thay hắn lựa chọn, hết thảy cũng là vì phu quân tốt, nhưng vì cái gì nàng không cao hứng nổi?Nhan Hi cố gắng lo việc triều chính, làm bộ hết thảy cũng giống như ngày trước, sáng hắn mặc vào áo bào đích thân nàng chuẩn bị, mỗi đêm túc trực ở bên người nàng, làm cho nàng có thể theo thói quen ôm lấy thân thể hắn. Ở ban đêm nếu đột nhiên thức giấc, mở mắt ra nàng luôn luôn nhìn thấy hai mắt đen nhánh của Nhan Hi, hắn còn có thể như quá khứ vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, đem Đào Tiểu Vi như tiểu cô nương năm nào, cẩn thận mà kiên nhẫn chiếu cố.Hết thảy cũng chưa từng thay đổi sao, nàng như vậy tự nói với mình.Nhưng long bào đắt tiền, long quan cao ngạo, thậm chí một đôi giày, một cái đai lưng, một ngọc bội thắt ở bên hông cũng in dấu hoàng gia. Đau nhói ánh mắt của nàng, nhắc nhở nàng, thật sự đã thay đổi.Nhan Hi, không còn là “Người xấu”, là phu quân, là bạn từ nhỏ của nàng nữa, từ nay về sau, hắn là hoàng đế là người trong thiên hạ kính ngưỡng, hắn sẽ không hoàn toàn thuộc về nàng nữa. (Tội nghiệp Vi Vi, cô ấy chưa chấp nhận được).Một vòng tay từ phía sau lưng ôm lấy nàng đơn bạc thân thể, cảm giác quen thuộc để cho Đào Tiểu Vi hàng phục tựa vào trong ngực của hắn.“Vi Vi, nàng đang ngẩn người sao?”“Ta đang đợi chàng ăn cơm, bệ hạ.”Cau mày, Nhan Hi không vui sửa lại, “Gọi ta là phu quân.”Này một tiếng bệ hạ hắn nghe vô cùng chói tai, nó kéo ra khoảng cách hai người, không sao chạm tới được.“Chàng có vĩnh viễn là phu quân của ta không?” Nàng hỏi ngược lại.“Dĩ nhiên.” Nửa ngồi, quay lại thân thể Đào Tiểu Vi, làm cho nàng có thể cùng hắn mặt đối mặt, ánh mắt nhìn thẳng, ngắm vào đáy lòng lẫn nhau.Nàng vì sao lại có ý nghĩ giống như trước hỏi một câu như vậy, duy nhất không? Vĩnh viễn không? Nhưng lúc này, hắn cũng không dám khinh suất hỏi ra khỏi miệng. Nhan Hi cũng không lừa gạt nàng, chỉ cần nàng muốn biết, hắn liền nói cho nàng hết không bỏ sót.Hay là sợ từ trong miệng hắn nghe được đáp án căn bàn nàng chịu không được, nếu còn chưa một ngày như vậy, không bằng, tạm thời cứ chìm đắm trong giả tưởng như vậy, làm cho nàng tiếp tục hạnh phúc.
Tất cả mọi người đều
thấy rõ ràng, chẳng lẽ trên mặt nàng thật sự tràn ngập bất an cùng bàng
hoàng sao? Ngồi trước bàn trang điểm, hai tay nâng hai má, Đào Tiểu Vi
ngơ ngác nhìn trong gương đồng hình bóng của mình, theo thói quen mày
cong chau lại, đó là từ khi Nhan Hi lên ngôi nàng chẳng biết lúc nào bị
phiền muộn bao quanh.
Đây là con đường của hắn, cũng là nàng
thay hắn lựa chọn, hết thảy cũng là vì phu quân tốt, nhưng vì cái gì
nàng không cao hứng nổi?
Nhan Hi cố gắng lo việc triều chính, làm bộ hết thảy cũng giống như ngày trước, sáng hắn mặc vào áo bào đích
thân nàng chuẩn bị, mỗi đêm túc trực ở bên người nàng, làm cho nàng có
thể theo thói quen ôm lấy thân thể hắn. Ở ban đêm nếu đột nhiên thức
giấc, mở mắt ra nàng luôn luôn nhìn thấy hai mắt đen nhánh của Nhan Hi,
hắn còn có thể như quá khứ vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, đem Đào Tiểu Vi như tiểu cô nương năm nào, cẩn thận mà kiên nhẫn chiếu cố.
Hết thảy cũng chưa từng thay đổi sao, nàng như vậy tự nói với mình.
Nhưng long bào đắt tiền, long quan cao ngạo, thậm chí một đôi giày, một cái
đai lưng, một ngọc bội thắt ở bên hông cũng in dấu hoàng gia. Đau nhói
ánh mắt của nàng, nhắc nhở nàng, thật sự đã thay đổi.
Nhan Hi,
không còn là “Người xấu”, là phu quân, là bạn từ nhỏ của nàng nữa, từ
nay về sau, hắn là hoàng đế là người trong thiên hạ kính ngưỡng, hắn sẽ
không hoàn toàn thuộc về nàng nữa. (Tội nghiệp Vi Vi, cô ấy chưa chấp
nhận được).
Một vòng tay từ phía sau lưng ôm lấy nàng đơn bạc
thân thể, cảm giác quen thuộc để cho Đào Tiểu Vi hàng phục tựa vào trong ngực của hắn.
“Vi Vi, nàng đang ngẩn người sao?”
“Ta đang đợi chàng ăn cơm, bệ hạ.”
Cau mày, Nhan Hi không vui sửa lại, “Gọi ta là phu quân.”
Này một tiếng bệ hạ hắn nghe vô cùng chói tai, nó kéo ra khoảng cách hai người, không sao chạm tới được.
“Chàng có vĩnh viễn là phu quân của ta không?” Nàng hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên.” Nửa ngồi, quay lại thân thể Đào Tiểu Vi, làm cho nàng có thể
cùng hắn mặt đối mặt, ánh mắt nhìn thẳng, ngắm vào đáy lòng lẫn nhau.
Nàng vì sao lại có ý nghĩ giống như trước hỏi một câu như vậy, duy nhất
không? Vĩnh viễn không? Nhưng lúc này, hắn cũng không dám khinh suất hỏi ra khỏi miệng. Nhan Hi cũng không lừa gạt nàng, chỉ cần nàng muốn biết, hắn liền nói cho nàng hết không bỏ sót.
Hay là sợ từ trong miệng hắn nghe được đáp án căn bàn nàng chịu không được, nếu còn chưa một
ngày như vậy, không bằng, tạm thời cứ chìm đắm trong giả tưởng như vậy,
làm cho nàng tiếp tục hạnh phúc.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chẳng lẽ trên mặt nàng thật sự tràn ngập bất an cùng bàng hoàng sao? Ngồi trước bàn trang điểm, hai tay nâng hai má, Đào Tiểu Vi ngơ ngác nhìn trong gương đồng hình bóng của mình, theo thói quen mày cong chau lại, đó là từ khi Nhan Hi lên ngôi nàng chẳng biết lúc nào bị phiền muộn bao quanh.Đây là con đường của hắn, cũng là nàng thay hắn lựa chọn, hết thảy cũng là vì phu quân tốt, nhưng vì cái gì nàng không cao hứng nổi?Nhan Hi cố gắng lo việc triều chính, làm bộ hết thảy cũng giống như ngày trước, sáng hắn mặc vào áo bào đích thân nàng chuẩn bị, mỗi đêm túc trực ở bên người nàng, làm cho nàng có thể theo thói quen ôm lấy thân thể hắn. Ở ban đêm nếu đột nhiên thức giấc, mở mắt ra nàng luôn luôn nhìn thấy hai mắt đen nhánh của Nhan Hi, hắn còn có thể như quá khứ vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, đem Đào Tiểu Vi như tiểu cô nương năm nào, cẩn thận mà kiên nhẫn chiếu cố.Hết thảy cũng chưa từng thay đổi sao, nàng như vậy tự nói với mình.Nhưng long bào đắt tiền, long quan cao ngạo, thậm chí một đôi giày, một cái đai lưng, một ngọc bội thắt ở bên hông cũng in dấu hoàng gia. Đau nhói ánh mắt của nàng, nhắc nhở nàng, thật sự đã thay đổi.Nhan Hi, không còn là “Người xấu”, là phu quân, là bạn từ nhỏ của nàng nữa, từ nay về sau, hắn là hoàng đế là người trong thiên hạ kính ngưỡng, hắn sẽ không hoàn toàn thuộc về nàng nữa. (Tội nghiệp Vi Vi, cô ấy chưa chấp nhận được).Một vòng tay từ phía sau lưng ôm lấy nàng đơn bạc thân thể, cảm giác quen thuộc để cho Đào Tiểu Vi hàng phục tựa vào trong ngực của hắn.“Vi Vi, nàng đang ngẩn người sao?”“Ta đang đợi chàng ăn cơm, bệ hạ.”Cau mày, Nhan Hi không vui sửa lại, “Gọi ta là phu quân.”Này một tiếng bệ hạ hắn nghe vô cùng chói tai, nó kéo ra khoảng cách hai người, không sao chạm tới được.“Chàng có vĩnh viễn là phu quân của ta không?” Nàng hỏi ngược lại.“Dĩ nhiên.” Nửa ngồi, quay lại thân thể Đào Tiểu Vi, làm cho nàng có thể cùng hắn mặt đối mặt, ánh mắt nhìn thẳng, ngắm vào đáy lòng lẫn nhau.Nàng vì sao lại có ý nghĩ giống như trước hỏi một câu như vậy, duy nhất không? Vĩnh viễn không? Nhưng lúc này, hắn cũng không dám khinh suất hỏi ra khỏi miệng. Nhan Hi cũng không lừa gạt nàng, chỉ cần nàng muốn biết, hắn liền nói cho nàng hết không bỏ sót.Hay là sợ từ trong miệng hắn nghe được đáp án căn bàn nàng chịu không được, nếu còn chưa một ngày như vậy, không bằng, tạm thời cứ chìm đắm trong giả tưởng như vậy, làm cho nàng tiếp tục hạnh phúc.