Hải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy…
Chương 37
Nhân Ngư Tiểu NamTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnHải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy… Hải Thiên Lam v**t v* chiếc đùi nhỏ trắng nõn của Tiểu Nam.“Tiểu Nam, ngày mai ca ca phải đi vắng vài hôm, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở về, Thủy Hàn sẽ lưu lại chăm sóc em.”“Ưm! Tiểu Nam sẽ thật biết điều.”Tiểu Nam đáp ứng rất nhanh, kỳ thật muốn bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương mới là lạ.Lâm Lãng lui ra ngoài đóng cửa đi tìm hai người kia.Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, nằm xuống, bàn tay to liên tục v**t v* trên đùi Tiểu Nam.Cúi xuống ngắm nhìn thật kỹ, đôi mắt Tiểu Nam đã biến trở về màu thủy lam xinh đẹp, anh liền đặt một nụ hôn lên đó.“Tiểu Nam, bảo bối của anh.”Tiểu Nam nhìn Hải Thiên Lam.“Đại ca ca, anh trở về nhớ mua kẹo cho Tiểu Nam đó.”“Được! Sẽ vác cả bao tải về cho em.”Đối với Hải Thiên Lam mà nói, đây là đêm cuối cùng ôm Tiểu Nam trước khi anh đi đối mặt với hết thảy.Hải Thiên Lam kéo váy Tiểu Nam xuống, hôn từ trước ngực đến cổ chân của Tiểu Nam.Nâng lên cái đùi nhỏ không bị thương kia của Tiểu Nam, đưa tới bên miệng, g*m c*n ngón chân non mịn.“Á! Hi hi, ngứa quá, đừng đụng vào chân Tiểu Nam, cảm giác thật kỳ quái.”Hải Thiên Lam biết chân Tiểu Nam đặc biệt mẫn cảm, theo phản ứng run run, vật đặc thù của giống đực dưới h* th*n Tiểu Nam – tiểu nhục nha màu trắng hồng bắt đầu ngẩng lên.Hải Thiên Lam vươn tay tới, vân vê thưởng thức nhục nha bé xinh.“Vật nhỏ này của Tiểu Nam thật đáng yêu.”Tiểu Nam đưa tay đặt trên nhục nha của chính mình gẩy đến gẩy đi.“Bình thường nó trông đâu có lớn như vậy.”Hải Thiên Lam dựa vào gần hơn, cởi bỏ áo ngủ, để Tiểu Nam trượt động trên tính khí của chính mình. Tiểu Nam bướng bỉnh đưa tay chọc nhục côn kia, xem nó ra ra vào vào ở bên ngoài.Hải Thiên Lam nhắm mắt lại cảm thụ sự đụng chạm của Tiểu Nam, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nam là đang v**t v* tính khí mình, nơi đó của anh cũng đã c**ng c*ng khó kiềm chế được.Tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng bế Tiểu Nam đặt lên đùi, làm cho hai chân bé hơi hơi chuyển hướng.
Hải Thiên Lam v**t v* chiếc đùi nhỏ trắng nõn của Tiểu Nam.
“Tiểu Nam, ngày mai ca ca phải đi vắng vài hôm, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở về, Thủy Hàn sẽ lưu lại chăm sóc em.”
“Ưm! Tiểu Nam sẽ thật biết điều.”
Tiểu Nam đáp ứng rất nhanh, kỳ thật muốn bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương mới là lạ.
Lâm Lãng lui ra ngoài đóng cửa đi tìm hai người kia.
Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, nằm xuống, bàn tay to liên tục v**t v* trên đùi Tiểu Nam.
Cúi xuống ngắm nhìn thật kỹ, đôi mắt Tiểu Nam đã biến trở về màu thủy lam xinh đẹp, anh liền đặt một nụ hôn lên đó.
“Tiểu Nam, bảo bối của anh.”
Tiểu Nam nhìn Hải Thiên Lam.
“Đại ca ca, anh trở về nhớ mua kẹo cho Tiểu Nam đó.”
“Được! Sẽ vác cả bao tải về cho em.”
Đối với Hải Thiên Lam mà nói, đây là đêm cuối cùng ôm Tiểu Nam trước khi anh đi đối mặt với hết thảy.
Hải Thiên Lam kéo váy Tiểu Nam xuống, hôn từ trước ngực đến cổ chân của Tiểu Nam.
Nâng lên cái đùi nhỏ không bị thương kia của Tiểu Nam, đưa tới bên miệng, g*m c*n ngón chân non mịn.
“Á! Hi hi, ngứa quá, đừng đụng vào chân Tiểu Nam, cảm giác thật kỳ quái.”
Hải Thiên Lam biết chân Tiểu Nam đặc biệt mẫn cảm, theo phản ứng run run, vật đặc thù của giống đực dưới h* th*n Tiểu Nam – tiểu nhục nha màu trắng hồng bắt đầu ngẩng lên.
Hải Thiên Lam vươn tay tới, vân vê thưởng thức nhục nha bé xinh.
“Vật nhỏ này của Tiểu Nam thật đáng yêu.”
Tiểu Nam đưa tay đặt trên nhục nha của chính mình gẩy đến gẩy đi.
“Bình thường nó trông đâu có lớn như vậy.”
Hải Thiên Lam dựa vào gần hơn, cởi bỏ áo ngủ, để Tiểu Nam trượt động trên tính khí của chính mình. Tiểu Nam bướng bỉnh đưa tay chọc nhục côn kia, xem nó ra ra vào vào ở bên ngoài.
Hải Thiên Lam nhắm mắt lại cảm thụ sự đụng chạm của Tiểu Nam, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nam là đang v**t v* tính khí mình, nơi đó của anh cũng đã c**ng c*ng khó kiềm chế được.
Tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng bế Tiểu Nam đặt lên đùi, làm cho hai chân bé hơi hơi chuyển hướng.
Nhân Ngư Tiểu NamTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnHải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy… Hải Thiên Lam v**t v* chiếc đùi nhỏ trắng nõn của Tiểu Nam.“Tiểu Nam, ngày mai ca ca phải đi vắng vài hôm, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh trở về, Thủy Hàn sẽ lưu lại chăm sóc em.”“Ưm! Tiểu Nam sẽ thật biết điều.”Tiểu Nam đáp ứng rất nhanh, kỳ thật muốn bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương mới là lạ.Lâm Lãng lui ra ngoài đóng cửa đi tìm hai người kia.Hải Thiên Lam ôm lấy Tiểu Nam, nằm xuống, bàn tay to liên tục v**t v* trên đùi Tiểu Nam.Cúi xuống ngắm nhìn thật kỹ, đôi mắt Tiểu Nam đã biến trở về màu thủy lam xinh đẹp, anh liền đặt một nụ hôn lên đó.“Tiểu Nam, bảo bối của anh.”Tiểu Nam nhìn Hải Thiên Lam.“Đại ca ca, anh trở về nhớ mua kẹo cho Tiểu Nam đó.”“Được! Sẽ vác cả bao tải về cho em.”Đối với Hải Thiên Lam mà nói, đây là đêm cuối cùng ôm Tiểu Nam trước khi anh đi đối mặt với hết thảy.Hải Thiên Lam kéo váy Tiểu Nam xuống, hôn từ trước ngực đến cổ chân của Tiểu Nam.Nâng lên cái đùi nhỏ không bị thương kia của Tiểu Nam, đưa tới bên miệng, g*m c*n ngón chân non mịn.“Á! Hi hi, ngứa quá, đừng đụng vào chân Tiểu Nam, cảm giác thật kỳ quái.”Hải Thiên Lam biết chân Tiểu Nam đặc biệt mẫn cảm, theo phản ứng run run, vật đặc thù của giống đực dưới h* th*n Tiểu Nam – tiểu nhục nha màu trắng hồng bắt đầu ngẩng lên.Hải Thiên Lam vươn tay tới, vân vê thưởng thức nhục nha bé xinh.“Vật nhỏ này của Tiểu Nam thật đáng yêu.”Tiểu Nam đưa tay đặt trên nhục nha của chính mình gẩy đến gẩy đi.“Bình thường nó trông đâu có lớn như vậy.”Hải Thiên Lam dựa vào gần hơn, cởi bỏ áo ngủ, để Tiểu Nam trượt động trên tính khí của chính mình. Tiểu Nam bướng bỉnh đưa tay chọc nhục côn kia, xem nó ra ra vào vào ở bên ngoài.Hải Thiên Lam nhắm mắt lại cảm thụ sự đụng chạm của Tiểu Nam, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Nam là đang v**t v* tính khí mình, nơi đó của anh cũng đã c**ng c*ng khó kiềm chế được.Tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng bế Tiểu Nam đặt lên đùi, làm cho hai chân bé hơi hơi chuyển hướng.