Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 479: Xin tin tưởng vĩnh hằng 8

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… “Điện hạ, ngài cái bộ dáng này, Nhã Nhu nhìn thật đau lòng.” Hòa Thạc Vương phi trong miệng mặc dù nói như thế, nhưng trên mặt không có gì đau lòng nhu nhược như một tiểu nữ nhân phải có, nàng rót một ly trà bưng cho Hòa Thạc vương gia đang nửa dựa trên giường, trong đôi mắt lóe ra thứ ánh sáng gian xảo tinh tường mà từ trước giờ Thái tử không nhận thấy.Hòa Thạc thân vương cười khổ, không có đón lấy ly trà của Nhã Nhu, “Cô bây giờ thật không còn gì cả, ngôi vị hoàng đế, quyền thế, tự tin, thậm chí ngay cả bên ngoài phủ, một tấm biển nho nhỏ cũng giữ không được, không được bao lâu Nhan Hi sẽ phái người thu lại phủ thái tử này, đem chúng ta đuổi tới chỗ khác, ngay cả không gian sinh tồn nho nhỏ này cũng không để lại cho ta.”“Điện hạ, trên thực tế, tân hoàng đã phái người đến, bọn họ nói Hòa Thạc phủ thân vương đã chuẩn bị xong, để cho chúng ta nhanh một chút dọn ra phủ thái tử, phủ nội vụ sẽ phái người đi tới tu sửa nơi này.” Chuẩn bị đón chủ nhân tương lai. Nhã Nhu đem câu nói phía sau cùng chặn lại, không nói ra miệng, bất quá, cho dù không nói, Hòa Thạc thân vương cũng đại ý đoán được nàng muốn biểu đạt ý tứ gì.Quả nhiên, Hòa Thạc thân vương đầu tiên là theo thói quen hiện ra vẻ mặt hung ác, sao đó lại khuất phục nhớ lại tình cảnh trước mắt, rồi thảm thảm cười, “Nhã Nhu, phu quân này của nàng rất vô dụng có phải không? Bây giờ hại nàng có cuộc sống tốt cũng không được, giống như chó nhà có tang đuổi đi.”“Điện hạ, chàng cảm thấy nhục nhã phải không?” Nhã Nhu thổi chén chà nóng vốn đem cho phu quân, hắn không uống, nàng cũng không khách khí, uống một ngụm nhỏ, nghiêm mặt nói, “Nô tì cũng cảm thấy điện hạ nên cảm thấy nhục nhã.”“Ngươi! ! ! !” Thái tử bị sặc hét lớn một tiếng, giống như dã thú chịu tổn thương mà nổi điên.“Nô tì nói không đúng sao?” Hòa Thạc Vương phi nhất phái trấn định, chỗ ngồi của nàng cách hắn rất xa, dường như sợ hắn có bị chọc giận mà xúc phạm tới nàng.Hòa Thạc thân vương oán hận nói, “Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng đối với ta như vậy, Nhã Nhu, ngươi tốt lắm, ngươi rất tốt, Cô nhìn lầm ngươi.”“Điện hạ, danh xưng ‘Cô’ chỉ giành cho thái tử, ngài không nên lại dùng nó.” Vết thương máu chảy đầm đìa còn chưa đủ, Hòa Thạc Vương phi không những thế còn chấm thêm muối lên, nỗi đau này ngay cả nam nhân cũng rút ra một luồng lương khí, cả thân thể như run rẩy một loại run rẩy rất thảm hại.

“Điện hạ, ngài cái bộ
dáng này, Nhã Nhu nhìn thật đau lòng.” Hòa Thạc Vương phi trong miệng
mặc dù nói như thế, nhưng trên mặt không có gì đau lòng nhu nhược như
một tiểu nữ nhân phải có, nàng rót một ly trà bưng cho Hòa Thạc vương
gia đang nửa dựa trên giường, trong đôi mắt lóe ra thứ ánh sáng gian xảo tinh tường mà từ trước giờ Thái tử không nhận thấy.

Hòa Thạc thân vương cười khổ, không có đón lấy ly trà của Nhã Nhu, “Cô bây giờ
thật không còn gì cả, ngôi vị hoàng đế, quyền thế, tự tin, thậm chí ngay cả bên ngoài phủ, một tấm biển nho nhỏ cũng giữ không được, không được
bao lâu Nhan Hi sẽ phái người thu lại phủ thái tử này, đem chúng ta đuổi tới chỗ khác, ngay cả không gian sinh tồn nho nhỏ này cũng không để lại cho ta.”

“Điện hạ, trên thực tế, tân hoàng đã phái người đến,
bọn họ nói Hòa Thạc phủ thân vương đã chuẩn bị xong, để cho chúng ta
nhanh một chút dọn ra phủ thái tử, phủ nội vụ sẽ phái người đi tới tu
sửa nơi này.” Chuẩn bị đón chủ nhân tương lai. Nhã Nhu đem câu nói phía
sau cùng chặn lại, không nói ra miệng, bất quá, cho dù không nói, Hòa
Thạc thân vương cũng đại ý đoán được nàng muốn biểu đạt ý tứ gì.

Quả nhiên, Hòa Thạc thân vương đầu tiên là theo thói quen hiện ra vẻ mặt
hung ác, sao đó lại khuất phục nhớ lại tình cảnh trước mắt, rồi thảm
thảm cười, “Nhã Nhu, phu quân này của nàng rất vô dụng có phải không?
Bây giờ hại nàng có cuộc sống tốt cũng không được, giống như chó nhà có
tang đuổi đi.”

“Điện hạ, chàng cảm thấy nhục nhã phải không?” Nhã Nhu thổi chén chà nóng vốn đem cho phu quân, hắn không uống, nàng cũng
không khách khí, uống một ngụm nhỏ, nghiêm mặt nói, “Nô tì cũng cảm thấy điện hạ nên cảm thấy nhục nhã.”

“Ngươi! ! ! !” Thái tử bị sặc hét lớn một tiếng, giống như dã thú chịu tổn thương mà nổi điên.

“Nô tì nói không đúng sao?” Hòa Thạc Vương phi nhất phái trấn định, chỗ
ngồi của nàng cách hắn rất xa, dường như sợ hắn có bị chọc giận mà xúc
phạm tới nàng.

Hòa Thạc thân vương oán hận nói, “Không nghĩ tới
ngay cả ngươi cũng đối với ta như vậy, Nhã Nhu, ngươi tốt lắm, ngươi rất tốt, Cô nhìn lầm ngươi.”

“Điện hạ, danh xưng ‘Cô’ chỉ giành cho
thái tử, ngài không nên lại dùng nó.” Vết thương máu chảy đầm đìa còn
chưa đủ, Hòa Thạc Vương phi không những thế còn chấm thêm muối lên, nỗi
đau này ngay cả nam nhân cũng rút ra một luồng lương khí, cả thân thể
như run rẩy một loại run rẩy rất thảm hại.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… “Điện hạ, ngài cái bộ dáng này, Nhã Nhu nhìn thật đau lòng.” Hòa Thạc Vương phi trong miệng mặc dù nói như thế, nhưng trên mặt không có gì đau lòng nhu nhược như một tiểu nữ nhân phải có, nàng rót một ly trà bưng cho Hòa Thạc vương gia đang nửa dựa trên giường, trong đôi mắt lóe ra thứ ánh sáng gian xảo tinh tường mà từ trước giờ Thái tử không nhận thấy.Hòa Thạc thân vương cười khổ, không có đón lấy ly trà của Nhã Nhu, “Cô bây giờ thật không còn gì cả, ngôi vị hoàng đế, quyền thế, tự tin, thậm chí ngay cả bên ngoài phủ, một tấm biển nho nhỏ cũng giữ không được, không được bao lâu Nhan Hi sẽ phái người thu lại phủ thái tử này, đem chúng ta đuổi tới chỗ khác, ngay cả không gian sinh tồn nho nhỏ này cũng không để lại cho ta.”“Điện hạ, trên thực tế, tân hoàng đã phái người đến, bọn họ nói Hòa Thạc phủ thân vương đã chuẩn bị xong, để cho chúng ta nhanh một chút dọn ra phủ thái tử, phủ nội vụ sẽ phái người đi tới tu sửa nơi này.” Chuẩn bị đón chủ nhân tương lai. Nhã Nhu đem câu nói phía sau cùng chặn lại, không nói ra miệng, bất quá, cho dù không nói, Hòa Thạc thân vương cũng đại ý đoán được nàng muốn biểu đạt ý tứ gì.Quả nhiên, Hòa Thạc thân vương đầu tiên là theo thói quen hiện ra vẻ mặt hung ác, sao đó lại khuất phục nhớ lại tình cảnh trước mắt, rồi thảm thảm cười, “Nhã Nhu, phu quân này của nàng rất vô dụng có phải không? Bây giờ hại nàng có cuộc sống tốt cũng không được, giống như chó nhà có tang đuổi đi.”“Điện hạ, chàng cảm thấy nhục nhã phải không?” Nhã Nhu thổi chén chà nóng vốn đem cho phu quân, hắn không uống, nàng cũng không khách khí, uống một ngụm nhỏ, nghiêm mặt nói, “Nô tì cũng cảm thấy điện hạ nên cảm thấy nhục nhã.”“Ngươi! ! ! !” Thái tử bị sặc hét lớn một tiếng, giống như dã thú chịu tổn thương mà nổi điên.“Nô tì nói không đúng sao?” Hòa Thạc Vương phi nhất phái trấn định, chỗ ngồi của nàng cách hắn rất xa, dường như sợ hắn có bị chọc giận mà xúc phạm tới nàng.Hòa Thạc thân vương oán hận nói, “Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng đối với ta như vậy, Nhã Nhu, ngươi tốt lắm, ngươi rất tốt, Cô nhìn lầm ngươi.”“Điện hạ, danh xưng ‘Cô’ chỉ giành cho thái tử, ngài không nên lại dùng nó.” Vết thương máu chảy đầm đìa còn chưa đủ, Hòa Thạc Vương phi không những thế còn chấm thêm muối lên, nỗi đau này ngay cả nam nhân cũng rút ra một luồng lương khí, cả thân thể như run rẩy một loại run rẩy rất thảm hại.

Chương 479: Xin tin tưởng vĩnh hằng 8