Hải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy…
Chương 44
Nhân Ngư Tiểu NamTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnHải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy… Đám người Lâm Lãng chạy xuống.“Tiểu Nam, em còn sống?”Tiểu Nam phất phất cái đuôi.“Hai đại ca ca lạ mặt bắt em đi theo bọn họ, Tiểu Nam không chịu, bọn họ liền nhét em vào trong gói to rồi ném xuống biển, bà bà vừa lúc đang ở gần đó, liền giải thoát cho em, Tiểu Nam muốn lên bờ, nhưng bà bà không cho.”Thủy Hàn ngồi xổm xuống lay Hải Thiên Lam.“Tổng giám đốc, ngài có sao không?”Đứng bên cạnh, Lưu Ba hỏi:“Có phải lúc nhảy xuống Huyền Nhai bị va phải đầu rồi không?”Nhân ngư bà bà lạnh lùng nói.“Là ta đem hắn đánh ngất, ai bảo hắn ôm Tiểu Nam không chịu buông tay.”Thủy Hàn cùng Lưu Ba hợp lực lật người Hải Thiên Lam lại, giúp anh ộc hết nước trong bụng ra, trải qua vài lần ấn bụng, Hải Thiên Lam rốt cục cũng tỉnh, vừa mở mắt ra câu nói đầu tiên chính là:“Tiểu Nam đâu? Tôi đã nhìn thấy em ấy.”Tiểu Nam ở phía sau anh kêu một tiếng:“Đại ca ca.”Hải Thiên Lam đứng lên, xoay người qua ôm lấy Tiểu Nam, cảm giác được hơi ấm của Tiểu Nam tản ra trong lòng, nước mắt liền chảy xuống.“Đúng là người lục địa yếu ớt.”Hải Thiên Lam ngẩng đầu bắt gặp nhân ngư bà bà.“Là ngài đã cứu Tiểu Nam sao? Cám ơn ngài, cám ơn!”“Ta chỉ cứu trợ tộc nhân của mình thôi, vốn ba ngày trước chúng ta đã cần phải trở về rồi, thế nhưng Tiểu Nam không chịu đi, thằng bé nói cứ như vậy rời khỏi, ngươi sẽ lo lắng, ta cùng Tiểu Nam đánh cược các ngươi kiên trì không được ba ngày, ta vốn muốn cho Tiểu Nam thấy người lục địa bạc tình quả nghĩa ra sao, không nghĩ tới ngươi thế nhưng vì đi theo Tiểu Nam mà sẵn sàng nhảy xuống vực, bất quá ngươi cũng chẳng hay ho gì, dù ta nhìn thấy ngươi rất quan tâm tới Tiểu Nam, thế nhưng ngươi lại có thể buông tha cho sinh mệnh chỉ vì một thứ không thể thành hiện thực, đúng là loại hành động khiến người ta khinh thường.”“Tôi yêu Tiểu Nam, không có em ấy, sự sinh tồn của tôi cũng sẽ không còn ý nghĩa.”“Ngươi giữ lại những lời này mà nói với cha mẹ của Tiểu Nam cùng các trưởng lão đi, nói với bà già như ta thì ích gì. Ngươi cũng thấy đấy, Tiểu Nam ở lại đây rất nguy hiểm, ta phải dẫn thằng bé quay về hải dương.”
Đám người Lâm Lãng chạy xuống.
“Tiểu Nam, em còn sống?”
Tiểu Nam phất phất cái đuôi.
“Hai đại ca ca lạ mặt bắt em đi theo bọn họ, Tiểu Nam không chịu, bọn họ liền nhét em vào trong gói to rồi ném xuống biển, bà bà vừa lúc đang ở gần đó, liền giải thoát cho em, Tiểu Nam muốn lên bờ, nhưng bà bà không cho.”
Thủy Hàn ngồi xổm xuống lay Hải Thiên Lam.
“Tổng giám đốc, ngài có sao không?”
Đứng bên cạnh, Lưu Ba hỏi:
“Có phải lúc nhảy xuống Huyền Nhai bị va phải đầu rồi không?”
Nhân ngư bà bà lạnh lùng nói.
“Là ta đem hắn đánh ngất, ai bảo hắn ôm Tiểu Nam không chịu buông tay.”
Thủy Hàn cùng Lưu Ba hợp lực lật người Hải Thiên Lam lại, giúp anh ộc hết nước trong bụng ra, trải qua vài lần ấn bụng, Hải Thiên Lam rốt cục cũng tỉnh, vừa mở mắt ra câu nói đầu tiên chính là:
“Tiểu Nam đâu? Tôi đã nhìn thấy em ấy.”
Tiểu Nam ở phía sau anh kêu một tiếng:
“Đại ca ca.”
Hải Thiên Lam đứng lên, xoay người qua ôm lấy Tiểu Nam, cảm giác được hơi ấm của Tiểu Nam tản ra trong lòng, nước mắt liền chảy xuống.
“Đúng là người lục địa yếu ớt.”
Hải Thiên Lam ngẩng đầu bắt gặp nhân ngư bà bà.
“Là ngài đã cứu Tiểu Nam sao? Cám ơn ngài, cám ơn!”
“Ta chỉ cứu trợ tộc nhân của mình thôi, vốn ba ngày trước chúng ta đã cần phải trở về rồi, thế nhưng Tiểu Nam không chịu đi, thằng bé nói cứ như vậy rời khỏi, ngươi sẽ lo lắng, ta cùng Tiểu Nam đánh cược các ngươi kiên trì không được ba ngày, ta vốn muốn cho Tiểu Nam thấy người lục địa bạc tình quả nghĩa ra sao, không nghĩ tới ngươi thế nhưng vì đi theo Tiểu Nam mà sẵn sàng nhảy xuống vực, bất quá ngươi cũng chẳng hay ho gì, dù ta nhìn thấy ngươi rất quan tâm tới Tiểu Nam, thế nhưng ngươi lại có thể buông tha cho sinh mệnh chỉ vì một thứ không thể thành hiện thực, đúng là loại hành động khiến người ta khinh thường.”
“Tôi yêu Tiểu Nam, không có em ấy, sự sinh tồn của tôi cũng sẽ không còn ý nghĩa.”
“Ngươi giữ lại những lời này mà nói với cha mẹ của Tiểu Nam cùng các trưởng lão đi, nói với bà già như ta thì ích gì. Ngươi cũng thấy đấy, Tiểu Nam ở lại đây rất nguy hiểm, ta phải dẫn thằng bé quay về hải dương.”
Nhân Ngư Tiểu NamTác giả: Đông TrùngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnHải Thiên Lam đối với bãi biển nghỉ dưỡng trước mắt có một loại chấp nhất gần như b*nh h**n. Rất nhiều người đều không hiểu tại sao anh vừa tiếp quản tập đoàn hải vận đã mặc người nhà phản đối mà hao phí số tiền lớn mua đứt hơn phân nửa bãi biển này, hơn nữa phần bờ còn lại vẫn đang tiếp tục thu mua, rất có ý định vì nó mà sẵn sàng khuynh gia bại sản. Mùa hè hàng năm, Hải Thiên Lam đều nán lại đây rất lâu. Không thể không thừa nhận, cảnh sắc nơi này thật sự rất mê người, không gian tươi sáng, phiến cát mịn trên bờ luôn lấp lánh dưới ánh thái dương, nước biển xanh lam mênh mông vô bờ tựa như nối liền với trời mây vậy. Hải Thiên Lam vốn bề bộn nhiều việc, giờ lại đứng trước cửa sổ biệt thự nhàn nhã ngắm biển. Một người đàn ông thích biển như vậy, ai mới tin anh ta sợ nước chứ? Hải Thiên Lam thích biển, nhưng là thích trong giới hạn ven bờ mà thôi, lại chưa bao giờ xuống biển, ngay cả thuyền cũng không ngồi. Nguyên nhân là do một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra lúc anh mới mười lăm. Năm ấy… Đám người Lâm Lãng chạy xuống.“Tiểu Nam, em còn sống?”Tiểu Nam phất phất cái đuôi.“Hai đại ca ca lạ mặt bắt em đi theo bọn họ, Tiểu Nam không chịu, bọn họ liền nhét em vào trong gói to rồi ném xuống biển, bà bà vừa lúc đang ở gần đó, liền giải thoát cho em, Tiểu Nam muốn lên bờ, nhưng bà bà không cho.”Thủy Hàn ngồi xổm xuống lay Hải Thiên Lam.“Tổng giám đốc, ngài có sao không?”Đứng bên cạnh, Lưu Ba hỏi:“Có phải lúc nhảy xuống Huyền Nhai bị va phải đầu rồi không?”Nhân ngư bà bà lạnh lùng nói.“Là ta đem hắn đánh ngất, ai bảo hắn ôm Tiểu Nam không chịu buông tay.”Thủy Hàn cùng Lưu Ba hợp lực lật người Hải Thiên Lam lại, giúp anh ộc hết nước trong bụng ra, trải qua vài lần ấn bụng, Hải Thiên Lam rốt cục cũng tỉnh, vừa mở mắt ra câu nói đầu tiên chính là:“Tiểu Nam đâu? Tôi đã nhìn thấy em ấy.”Tiểu Nam ở phía sau anh kêu một tiếng:“Đại ca ca.”Hải Thiên Lam đứng lên, xoay người qua ôm lấy Tiểu Nam, cảm giác được hơi ấm của Tiểu Nam tản ra trong lòng, nước mắt liền chảy xuống.“Đúng là người lục địa yếu ớt.”Hải Thiên Lam ngẩng đầu bắt gặp nhân ngư bà bà.“Là ngài đã cứu Tiểu Nam sao? Cám ơn ngài, cám ơn!”“Ta chỉ cứu trợ tộc nhân của mình thôi, vốn ba ngày trước chúng ta đã cần phải trở về rồi, thế nhưng Tiểu Nam không chịu đi, thằng bé nói cứ như vậy rời khỏi, ngươi sẽ lo lắng, ta cùng Tiểu Nam đánh cược các ngươi kiên trì không được ba ngày, ta vốn muốn cho Tiểu Nam thấy người lục địa bạc tình quả nghĩa ra sao, không nghĩ tới ngươi thế nhưng vì đi theo Tiểu Nam mà sẵn sàng nhảy xuống vực, bất quá ngươi cũng chẳng hay ho gì, dù ta nhìn thấy ngươi rất quan tâm tới Tiểu Nam, thế nhưng ngươi lại có thể buông tha cho sinh mệnh chỉ vì một thứ không thể thành hiện thực, đúng là loại hành động khiến người ta khinh thường.”“Tôi yêu Tiểu Nam, không có em ấy, sự sinh tồn của tôi cũng sẽ không còn ý nghĩa.”“Ngươi giữ lại những lời này mà nói với cha mẹ của Tiểu Nam cùng các trưởng lão đi, nói với bà già như ta thì ích gì. Ngươi cũng thấy đấy, Tiểu Nam ở lại đây rất nguy hiểm, ta phải dẫn thằng bé quay về hải dương.”