Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 520: Ai mới là nữ nhân đứng đầu hậu cung 4
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi tâm tình vui vẻ, nàng đứng lên đi tới bên cửa sổ, muốn hóng gió yên tĩnh một chút. Cùng Nhan Dung đi ra ngoài dạo, lúc nào cũng cười đến chảy cả nước mắt, muốn ngăn lại cũng không được.Góc đường, một vị bạch y công tử cỡi ngựa trắng, mặt như quan ngọc, khóe môi treo nụ cười yếu ớt ôn hòa, không vội không chậm hướng nam mà đi, kia quen thuộc trước mặt khóa lại ánh mắt Đào Tiểu Vi, “Phu quân, chàng nhìn người kia có phải là Thái tử hay không?”Nhan Hi hơi chút ngồi thẳng người, quả nhiên nhìn thấy Thái tử đã nhiều ngày không gặp, bây giờ là Hòa Thạc thân vương, gương mặt toả sáng mang thiếp thân thị vệ ngạo nghễ mà đi, nhìn bộ dáng hắn tinh thần chấn hưng, sớm đã không còn vẻ ốm yếu vô lực, nói vậy, mấy ngày ở trong phủ phong bế, cuộc sống của hắn cũng không tệ.Hòa Thạc thân vương cũng cơ hồ đồng thời nhận thấy được một đạo ánh mắt nhìn hắn, mạnh mẽ ngẩng đầu liền cùng Đào Tiểu Vi chạm mặt.Hắn không thể tin được, nhanh chóng chợp mắt vẫy vẫy đầu, rồi nhìn lên lần nữa, không sai, không phải hắn ảo giác, Đào Tiểu Vi bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại cũng không biến mất sau khi hắn tập trung chú ý, đứng ở đàng kia cùng hắn nhìn nhau, y như cảnh tượng của mùa đông năm ngoái.Tâm cho là đã yên lặng cũng bắt đầu kịch liệt chấn động, lực ảnh hưởng của nàng đối với hắn nửa điểm cũng không hề tiêu tán, ngược lại theo thời gian càng ngày càng nhiều hơn.Trong phủ Hòa Thạc, mỹ nhân tuyệt sắc chi tư không phải ít, nhưng không có một người nào, không có một ai có thể giống như Đào Tiểu Vi như vậy, xinh đẹp thuần khiết, trong suốt như bảo thạch, năm tháng cùng thời gian dương như vĩnh viễn dừng lại ở bên người nàng, có nàng xuất hiện thì nơi đó, thế giới như an tĩnh, là sự yên lặng từ sâu trong linh hồn.Suy nghĩ rất muốn liều lĩnh chạy vội tới nàng, cho dù chỉ là mặt đối mặt cái gì cũng không nói, chỉ muốn như vậy si ngốc nhìn.Nhưng lại chỉ có thể đứng đó cắn chặc hàm răng, đưa ánh mắt đông cứng dời đi.Hắn biết, chỗ có nàng, tất nhiên còn có người nào đó.Bây giờ, hắn chẳng qua là Hòa Thạc thân vương không có năng lực, nều cùng nam nhân phía sau lưng Đào Tiểu Vi phân đấu, sẽ tăng thêm lực cản cho kế hoạch của hắn, hắn chỉ có thể làm như không nhìn thấy, ở trước mặt Đào Tiểu Vi đi qua, chẳng qua là trên mặt thường treo biểu lộ ôn hòa đã không còn kiên trì được, tay cầm dây cương cũng gắt gao nắm chặt.
Đào Tiểu Vi tâm
tình vui vẻ, nàng đứng lên đi tới bên cửa sổ, muốn hóng gió yên tĩnh một chút. Cùng Nhan Dung đi ra ngoài dạo, lúc nào cũng cười đến chảy cả
nước mắt, muốn ngăn lại cũng không được.
Góc đường, một vị
bạch y công tử cỡi ngựa trắng, mặt như quan ngọc, khóe môi treo nụ cười
yếu ớt ôn hòa, không vội không chậm hướng nam mà đi, kia quen thuộc
trước mặt khóa lại ánh mắt Đào Tiểu Vi, “Phu quân, chàng nhìn người kia
có phải là Thái tử hay không?”
Nhan Hi hơi chút ngồi thẳng người, quả nhiên nhìn thấy Thái tử đã nhiều ngày không gặp, bây giờ là Hòa
Thạc thân vương, gương mặt toả sáng mang thiếp thân thị vệ ngạo nghễ mà
đi, nhìn bộ dáng hắn tinh thần chấn hưng, sớm đã không còn vẻ ốm yếu vô
lực, nói vậy, mấy ngày ở trong phủ phong bế, cuộc sống của hắn cũng
không tệ.
Hòa Thạc thân vương cũng cơ hồ đồng thời nhận thấy được một đạo ánh mắt nhìn hắn, mạnh mẽ ngẩng đầu liền cùng Đào Tiểu Vi chạm
mặt.
Hắn không thể tin được, nhanh chóng chợp mắt vẫy vẫy đầu,
rồi nhìn lên lần nữa, không sai, không phải hắn ảo giác, Đào Tiểu Vi
bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại cũng không biến mất sau khi hắn tập trung chú ý, đứng ở đàng kia cùng hắn nhìn nhau, y như cảnh tượng của mùa đông
năm ngoái.
Tâm cho là đã yên lặng cũng bắt đầu kịch liệt chấn
động, lực ảnh hưởng của nàng đối với hắn nửa điểm cũng không hề tiêu
tán, ngược lại theo thời gian càng ngày càng nhiều hơn.
Trong phủ Hòa Thạc, mỹ nhân tuyệt sắc chi tư không phải ít, nhưng không có một
người nào, không có một ai có thể giống như Đào Tiểu Vi như vậy, xinh
đẹp thuần khiết, trong suốt như bảo thạch, năm tháng cùng thời gian
dương như vĩnh viễn dừng lại ở bên người nàng, có nàng xuất hiện thì nơi đó, thế giới như an tĩnh, là sự yên lặng từ sâu trong linh hồn.
Suy nghĩ rất muốn liều lĩnh chạy vội tới nàng, cho dù chỉ là mặt đối mặt cái gì cũng không nói, chỉ muốn như vậy si ngốc nhìn.
Nhưng lại chỉ có thể đứng đó cắn chặc hàm răng, đưa ánh mắt đông cứng dời đi.
Hắn biết, chỗ có nàng, tất nhiên còn có người nào đó.
Bây giờ, hắn chẳng qua là Hòa Thạc thân vương không có năng lực, nều cùng
nam nhân phía sau lưng Đào Tiểu Vi phân đấu, sẽ tăng thêm lực cản cho kế hoạch của hắn, hắn chỉ có thể làm như không nhìn thấy, ở trước mặt Đào
Tiểu Vi đi qua, chẳng qua là trên mặt thường treo biểu lộ ôn hòa đã
không còn kiên trì được, tay cầm dây cương cũng gắt gao nắm chặt.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi tâm tình vui vẻ, nàng đứng lên đi tới bên cửa sổ, muốn hóng gió yên tĩnh một chút. Cùng Nhan Dung đi ra ngoài dạo, lúc nào cũng cười đến chảy cả nước mắt, muốn ngăn lại cũng không được.Góc đường, một vị bạch y công tử cỡi ngựa trắng, mặt như quan ngọc, khóe môi treo nụ cười yếu ớt ôn hòa, không vội không chậm hướng nam mà đi, kia quen thuộc trước mặt khóa lại ánh mắt Đào Tiểu Vi, “Phu quân, chàng nhìn người kia có phải là Thái tử hay không?”Nhan Hi hơi chút ngồi thẳng người, quả nhiên nhìn thấy Thái tử đã nhiều ngày không gặp, bây giờ là Hòa Thạc thân vương, gương mặt toả sáng mang thiếp thân thị vệ ngạo nghễ mà đi, nhìn bộ dáng hắn tinh thần chấn hưng, sớm đã không còn vẻ ốm yếu vô lực, nói vậy, mấy ngày ở trong phủ phong bế, cuộc sống của hắn cũng không tệ.Hòa Thạc thân vương cũng cơ hồ đồng thời nhận thấy được một đạo ánh mắt nhìn hắn, mạnh mẽ ngẩng đầu liền cùng Đào Tiểu Vi chạm mặt.Hắn không thể tin được, nhanh chóng chợp mắt vẫy vẫy đầu, rồi nhìn lên lần nữa, không sai, không phải hắn ảo giác, Đào Tiểu Vi bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại cũng không biến mất sau khi hắn tập trung chú ý, đứng ở đàng kia cùng hắn nhìn nhau, y như cảnh tượng của mùa đông năm ngoái.Tâm cho là đã yên lặng cũng bắt đầu kịch liệt chấn động, lực ảnh hưởng của nàng đối với hắn nửa điểm cũng không hề tiêu tán, ngược lại theo thời gian càng ngày càng nhiều hơn.Trong phủ Hòa Thạc, mỹ nhân tuyệt sắc chi tư không phải ít, nhưng không có một người nào, không có một ai có thể giống như Đào Tiểu Vi như vậy, xinh đẹp thuần khiết, trong suốt như bảo thạch, năm tháng cùng thời gian dương như vĩnh viễn dừng lại ở bên người nàng, có nàng xuất hiện thì nơi đó, thế giới như an tĩnh, là sự yên lặng từ sâu trong linh hồn.Suy nghĩ rất muốn liều lĩnh chạy vội tới nàng, cho dù chỉ là mặt đối mặt cái gì cũng không nói, chỉ muốn như vậy si ngốc nhìn.Nhưng lại chỉ có thể đứng đó cắn chặc hàm răng, đưa ánh mắt đông cứng dời đi.Hắn biết, chỗ có nàng, tất nhiên còn có người nào đó.Bây giờ, hắn chẳng qua là Hòa Thạc thân vương không có năng lực, nều cùng nam nhân phía sau lưng Đào Tiểu Vi phân đấu, sẽ tăng thêm lực cản cho kế hoạch của hắn, hắn chỉ có thể làm như không nhìn thấy, ở trước mặt Đào Tiểu Vi đi qua, chẳng qua là trên mặt thường treo biểu lộ ôn hòa đã không còn kiên trì được, tay cầm dây cương cũng gắt gao nắm chặt.