Tác giả:

Lúc Tra Tiểu Tân mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng ngập sắc màu cổ xưa, bàn gỗ lê, bình phong chạm ngọc. Nền nhà trải thảm lông màu đỏ sậm, mặt trên là thêu thủ công, nhiều hoa sen lớn nở rộ: Hoa sen trước mắt giống như đang đua nở rực rỡ tươi đẹp. Bốn phương tám hướng đều buông rủ rèm cửa màu đỏ, gió thổi qua lúc ẩn lúc hiện, nhìn xuyên qua mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đêm chập chờn. Bản thân như ở một nơi tráng lệ thanh nhã. Xem ra chủ nhân nơi đây không phú thì quý. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tra Tiểu Tân, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau nổi lên cơn ớn lạnh, tay vội che miệng lại mới không làm cho mình thét chói tai thành tiếng! Ông trời ơi! Ai có thể nói cho nàng biết tại sao nàng lại ở chỗ này không ?! Nhớ mang máng hôm nay nàng vốn muốn đi tham gia hôn lễ bạn thân, sao lại…… Sao lại…… Nghĩ tới đây Tra TiểuTân mới thấy đầu sưng và đau, mơ hồ đang nhớ lại chút ít, nàng đang bước chân vào giáo đường, đèn thủy tinh được treo ở nóc nhà đằng kia đột…

Chương 208: Mẹ ơi! Mẹ đoán xem hôm nay con đã làm gì nha!

Phi Duyệt Quân TâmTác giả: Phù Dung GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngLúc Tra Tiểu Tân mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng ngập sắc màu cổ xưa, bàn gỗ lê, bình phong chạm ngọc. Nền nhà trải thảm lông màu đỏ sậm, mặt trên là thêu thủ công, nhiều hoa sen lớn nở rộ: Hoa sen trước mắt giống như đang đua nở rực rỡ tươi đẹp. Bốn phương tám hướng đều buông rủ rèm cửa màu đỏ, gió thổi qua lúc ẩn lúc hiện, nhìn xuyên qua mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đêm chập chờn. Bản thân như ở một nơi tráng lệ thanh nhã. Xem ra chủ nhân nơi đây không phú thì quý. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tra Tiểu Tân, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau nổi lên cơn ớn lạnh, tay vội che miệng lại mới không làm cho mình thét chói tai thành tiếng! Ông trời ơi! Ai có thể nói cho nàng biết tại sao nàng lại ở chỗ này không ?! Nhớ mang máng hôm nay nàng vốn muốn đi tham gia hôn lễ bạn thân, sao lại…… Sao lại…… Nghĩ tới đây Tra TiểuTân mới thấy đầu sưng và đau, mơ hồ đang nhớ lại chút ít, nàng đang bước chân vào giáo đường, đèn thủy tinh được treo ở nóc nhà đằng kia đột… Trong nháy mắt đã trải qua năm năm.Trong ngự hoa viên ánh nắng xinh đẹp, hồ nước gợn sóng,hai bên hành lang cây xanh um tùm, lộ ra một dòng nước xanh trong trẻo.Chỉ thấy một đứa bé nam năm tuổi lén ôm cái gì đó đi đến bên hồ nước, chỉ thấy mặt đứa bé đó như điêu khắc , con ngươi đen giống như quả nho sáng lấp lánh, tuy rằng diện mạo đáng yêu nhưng lông mi lại thon dài, lộ ra vài phần anh khí.“Tiểu vương tử? Ngài ở đâu? Đi ra được không? !” Vài cung nữ dọc theo hành lang dài tìm kiếm, quát to.“Đừng trốn, một lát vương thượng thấy lại trách cứ chúng ta !” Người đi đầu lớn tiếng dọa hắn, tới tới lui lui, giống ruồi bọ không có đầu.Đứa bé nam trốn sau hòn non bộ cười hì hì, một đôi mắt linh động lộ ra giảo hoạt, mấy cung nữ tìm trong hậu hoa viên sau đó đi ra, năm tuổi vóc dáng thực đã như bảy,tám tuổi, tuy rằng mặc y phục bình thường, nhưng không che dấu được khí phách bẩm sinh.“Hừ! Ngươi dám ăn h**p mẹ ta, ta ném xuống ao để ngươi xử lý như thế nào!” Ngữ khí hung dữ chưa thoát tính trẻ con, đứa bé nam nhìn ngọc ấn trong tay nói, nói xong liền ném nó vào trong ao, “Bùm” bọt nước văng khắp nơi, nghĩ đến Gia Luật Hằng không tìm thấy ngọc tỷ dáng vẻ giận dữ hắn liền nhịn không được cười ra tiếng.Bích Lan ViệnMột nữ tử áo trắng lười nhác ngồi ở giá đu dây theo gió đung đưa, ánh mặt trời xuyên cánh hoa đào chiếu xuống từng đợt từng đợt sáng mờ,làm say lòng người.“Mẹ! Mẹ! Mẹ đoán xem hôm nay con đã làm gì nha !”Giữa trưa yên tĩnh lại tràn ngập tiếng cười trẻ con nơi đây trở nên tràn ngập sinh khí, nữ tử ngồi trên bàn đu dây hơi nhếch mắt,con ngươi trong suốt dịu dàng nhìn đứa bé nam, không cần đoán cũng biết nhóc tỳ đó lại bày trò đùa mới,từ khi hắn biết chuyện nàng nói với con là nàng không thích Gia Luật Hằng thế là bắt đầu, mới đầu để sâu trong chén hắn, sau đó lại là trùng trong y phục hắn, cuối cùng là thả trùng trong phòng hắn, cho đến một ngày trong phòng con nàng xuất hiện thật nhiều trùng nhóc tỳ ấy mới sợ không dám phá trùng nửa, bướng bỉnh đáng yêu như thế, nghĩ đến người đó,tim của Tra Tiểu Tân lại đau, năm năm,hai người đã không gặp nhau năm năm.“Mẹ, mẹ lại đang nghĩ đến cha sao?” Tiểu vương tử nhìn thấy thần sắc của Tra Tiểu Tân trở nên ưu thương lập tức chạy đến kéo ống tay áo, ngẩng lên là một khuôn mặt thanh tú, ánh mắt quan tâm.Tra Tiểu Tân ôm vào trong lòng bản thân ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng trên mặt non mềm nhéo một chút, cười khẽ: “Đúng là mẹ nghĩ đến cha con.” Nói đến này ánh mắt bắt đầu ẩm ướt, nhiều năm như vậy không biết hắn sống như thế nào, Gia Luật Hằng đem tin tức có liên quan hắn phong tỏa,ngay cả nàng cũng không thể rời khỏi nơi này nửa bước, nàng thậm chí cho rằng nửa cuộc đời sau sẽ chết ở chổ này .Tiểu vương tử giả bộ người lớn vỗ vai của Tra Tiểu Tân,dáng vẻ đáng yêu nói: “Cha hiện tại nhất định cũng rất nhớ mẹ,cho nên mẹ hãy vui vẻ lên.”

Trong nháy mắt đã trải qua năm năm.

Trong ngự hoa viên ánh nắng xinh đẹp, hồ nước gợn sóng,hai bên hành lang cây xanh um tùm, lộ ra một dòng nước xanh trong trẻo.

Chỉ thấy một đứa bé nam năm tuổi lén ôm cái gì đó đi đến bên hồ nước, chỉ thấy mặt đứa bé đó như điêu khắc , con ngươi đen giống như quả nho sáng lấp lánh, tuy rằng diện mạo đáng yêu nhưng lông mi lại thon dài, lộ ra vài phần anh khí.

“Tiểu vương tử? Ngài ở đâu? Đi ra được không? !” Vài cung nữ dọc theo hành lang dài tìm kiếm, quát to.

“Đừng trốn, một lát vương thượng thấy lại trách cứ chúng ta !” Người đi đầu lớn tiếng dọa hắn, tới tới lui lui, giống ruồi bọ không có đầu.

Đứa bé nam trốn sau hòn non bộ cười hì hì, một đôi mắt linh động lộ ra giảo hoạt, mấy cung nữ tìm trong hậu hoa viên sau đó đi ra, năm tuổi vóc dáng thực đã như bảy,tám tuổi, tuy rằng mặc y phục bình thường, nhưng không che dấu được khí phách bẩm sinh.

“Hừ! Ngươi dám ăn h**p mẹ ta, ta ném xuống ao để ngươi xử lý như thế nào!” Ngữ khí hung dữ chưa thoát tính trẻ con, đứa bé nam nhìn ngọc ấn trong tay nói, nói xong liền ném nó vào trong ao, “Bùm” bọt nước văng khắp nơi, nghĩ đến Gia Luật Hằng không tìm thấy ngọc tỷ dáng vẻ giận dữ hắn liền nhịn không được cười ra tiếng.

Bích Lan Viện

Một nữ tử áo trắng lười nhác ngồi ở giá đu dây theo gió đung đưa, ánh mặt trời xuyên cánh hoa đào chiếu xuống từng đợt từng đợt sáng mờ,làm say lòng người.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ đoán xem hôm nay con đã làm gì nha !”

Giữa trưa yên tĩnh lại tràn ngập tiếng cười trẻ con nơi đây trở nên tràn ngập sinh khí, nữ tử ngồi trên bàn đu dây hơi nhếch mắt,con ngươi trong suốt dịu dàng nhìn đứa bé nam, không cần đoán cũng biết nhóc tỳ đó lại bày trò đùa mới,từ khi hắn biết chuyện nàng nói với con là nàng không thích Gia Luật Hằng thế là bắt đầu, mới đầu để sâu trong chén hắn, sau đó lại là trùng trong y phục hắn, cuối cùng là thả trùng trong phòng hắn, cho đến một ngày trong phòng con nàng xuất hiện thật nhiều trùng nhóc tỳ ấy mới sợ không dám phá trùng nửa, bướng bỉnh đáng yêu như thế, nghĩ đến người đó,tim của Tra Tiểu Tân lại đau, năm năm,hai người đã không gặp nhau năm năm.

“Mẹ, mẹ lại đang nghĩ đến cha sao?” Tiểu vương tử nhìn thấy thần sắc của Tra Tiểu Tân trở nên ưu thương lập tức chạy đến kéo ống tay áo, ngẩng lên là một khuôn mặt thanh tú, ánh mắt quan tâm.

Tra Tiểu Tân ôm vào trong lòng bản thân ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng trên mặt non mềm nhéo một chút, cười khẽ: “Đúng là mẹ nghĩ đến cha con.” Nói đến này ánh mắt bắt đầu ẩm ướt, nhiều năm như vậy không biết hắn sống như thế nào, Gia Luật Hằng đem tin tức có liên quan hắn phong tỏa,ngay cả nàng cũng không thể rời khỏi nơi này nửa bước, nàng thậm chí cho rằng nửa cuộc đời sau sẽ chết ở chổ này .

Tiểu vương tử giả bộ người lớn vỗ vai của Tra Tiểu Tân,dáng vẻ đáng yêu nói: “Cha hiện tại nhất định cũng rất nhớ mẹ,cho nên mẹ hãy vui vẻ lên.”

Phi Duyệt Quân TâmTác giả: Phù Dung GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngLúc Tra Tiểu Tân mở mắt ra phát hiện mình đang ở trong phòng ngập sắc màu cổ xưa, bàn gỗ lê, bình phong chạm ngọc. Nền nhà trải thảm lông màu đỏ sậm, mặt trên là thêu thủ công, nhiều hoa sen lớn nở rộ: Hoa sen trước mắt giống như đang đua nở rực rỡ tươi đẹp. Bốn phương tám hướng đều buông rủ rèm cửa màu đỏ, gió thổi qua lúc ẩn lúc hiện, nhìn xuyên qua mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đêm chập chờn. Bản thân như ở một nơi tráng lệ thanh nhã. Xem ra chủ nhân nơi đây không phú thì quý. Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại của Tra Tiểu Tân, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy phía sau nổi lên cơn ớn lạnh, tay vội che miệng lại mới không làm cho mình thét chói tai thành tiếng! Ông trời ơi! Ai có thể nói cho nàng biết tại sao nàng lại ở chỗ này không ?! Nhớ mang máng hôm nay nàng vốn muốn đi tham gia hôn lễ bạn thân, sao lại…… Sao lại…… Nghĩ tới đây Tra TiểuTân mới thấy đầu sưng và đau, mơ hồ đang nhớ lại chút ít, nàng đang bước chân vào giáo đường, đèn thủy tinh được treo ở nóc nhà đằng kia đột… Trong nháy mắt đã trải qua năm năm.Trong ngự hoa viên ánh nắng xinh đẹp, hồ nước gợn sóng,hai bên hành lang cây xanh um tùm, lộ ra một dòng nước xanh trong trẻo.Chỉ thấy một đứa bé nam năm tuổi lén ôm cái gì đó đi đến bên hồ nước, chỉ thấy mặt đứa bé đó như điêu khắc , con ngươi đen giống như quả nho sáng lấp lánh, tuy rằng diện mạo đáng yêu nhưng lông mi lại thon dài, lộ ra vài phần anh khí.“Tiểu vương tử? Ngài ở đâu? Đi ra được không? !” Vài cung nữ dọc theo hành lang dài tìm kiếm, quát to.“Đừng trốn, một lát vương thượng thấy lại trách cứ chúng ta !” Người đi đầu lớn tiếng dọa hắn, tới tới lui lui, giống ruồi bọ không có đầu.Đứa bé nam trốn sau hòn non bộ cười hì hì, một đôi mắt linh động lộ ra giảo hoạt, mấy cung nữ tìm trong hậu hoa viên sau đó đi ra, năm tuổi vóc dáng thực đã như bảy,tám tuổi, tuy rằng mặc y phục bình thường, nhưng không che dấu được khí phách bẩm sinh.“Hừ! Ngươi dám ăn h**p mẹ ta, ta ném xuống ao để ngươi xử lý như thế nào!” Ngữ khí hung dữ chưa thoát tính trẻ con, đứa bé nam nhìn ngọc ấn trong tay nói, nói xong liền ném nó vào trong ao, “Bùm” bọt nước văng khắp nơi, nghĩ đến Gia Luật Hằng không tìm thấy ngọc tỷ dáng vẻ giận dữ hắn liền nhịn không được cười ra tiếng.Bích Lan ViệnMột nữ tử áo trắng lười nhác ngồi ở giá đu dây theo gió đung đưa, ánh mặt trời xuyên cánh hoa đào chiếu xuống từng đợt từng đợt sáng mờ,làm say lòng người.“Mẹ! Mẹ! Mẹ đoán xem hôm nay con đã làm gì nha !”Giữa trưa yên tĩnh lại tràn ngập tiếng cười trẻ con nơi đây trở nên tràn ngập sinh khí, nữ tử ngồi trên bàn đu dây hơi nhếch mắt,con ngươi trong suốt dịu dàng nhìn đứa bé nam, không cần đoán cũng biết nhóc tỳ đó lại bày trò đùa mới,từ khi hắn biết chuyện nàng nói với con là nàng không thích Gia Luật Hằng thế là bắt đầu, mới đầu để sâu trong chén hắn, sau đó lại là trùng trong y phục hắn, cuối cùng là thả trùng trong phòng hắn, cho đến một ngày trong phòng con nàng xuất hiện thật nhiều trùng nhóc tỳ ấy mới sợ không dám phá trùng nửa, bướng bỉnh đáng yêu như thế, nghĩ đến người đó,tim của Tra Tiểu Tân lại đau, năm năm,hai người đã không gặp nhau năm năm.“Mẹ, mẹ lại đang nghĩ đến cha sao?” Tiểu vương tử nhìn thấy thần sắc của Tra Tiểu Tân trở nên ưu thương lập tức chạy đến kéo ống tay áo, ngẩng lên là một khuôn mặt thanh tú, ánh mắt quan tâm.Tra Tiểu Tân ôm vào trong lòng bản thân ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng trên mặt non mềm nhéo một chút, cười khẽ: “Đúng là mẹ nghĩ đến cha con.” Nói đến này ánh mắt bắt đầu ẩm ướt, nhiều năm như vậy không biết hắn sống như thế nào, Gia Luật Hằng đem tin tức có liên quan hắn phong tỏa,ngay cả nàng cũng không thể rời khỏi nơi này nửa bước, nàng thậm chí cho rằng nửa cuộc đời sau sẽ chết ở chổ này .Tiểu vương tử giả bộ người lớn vỗ vai của Tra Tiểu Tân,dáng vẻ đáng yêu nói: “Cha hiện tại nhất định cũng rất nhớ mẹ,cho nên mẹ hãy vui vẻ lên.”

Chương 208: Mẹ ơi! Mẹ đoán xem hôm nay con đã làm gì nha!