Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 550: Ánh mắt cũng sẽ nói dối (4)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Duệ vương phủ quả nhiên như Vân Diễm lường trước, được bảo vệ tường đồng vách sắt.Hỏa Thần giáo đông đảo cao thủ lấy sức của chín trâu hai hổ mới vẽ ra một tờ bản đồ địa hình bên trong phủ cho hắn, ở đây vị Duệ vương phi có thể ẩn thân mấy nơi đều được đánh dấu bằng hình ngọn lửa.Dù vậy, nhưng vị trí khả nghi nhất lại được bảo vệ nghiêm khắc, cơ hội đem nàng đi ra ngoài cơ hồ thành nhiệm vụ không có khả năng.Trong lúc Tô Bối Nhi lặng lẽ chạy ra cung tới tìm hắn bốn năm lần, mỗi một lần nhìn thấy muội muội bảo bối của hắn, đều dường như đã tiều tụy vài phần, đóa hoa diễm lệ không thể che hết trong mắt đẹp nồng đậm mỏi mệt.Tô Bối Nhi không có thúc giục hắn động thủ, nhưng Vân Diễm biết, đã không thể lại tiếp tục đợi thêm, một ngày chưa trừ diệt nữ nhân bên cạnh Nhan Hi, một ngày tên hoàng đế đó sẽ không trở lại hoàng cung, như vậy Tô Bối Nhi căn bản không có cơ hội nhích tới gần hắn.Vân Diễm tin tưởng, chỉ cần cách ly vị Duệ vương phi và bọn họ, lấy tướng mạo Tô Bối Nhi, Nhan Hi chắc chắn không được mấy ngày sẽ quỳ gối dưới váy muội muội của hắn.Trên đời này, trừ hắn ca ca ruột thịt này, còn chưa từng thấy người nam nhân nào có thể ngăn cản được sức quyến rũ của muội muội hắn.Nhìn Duệ vương phủ, Vân Diễm không nhịn được than nhẹ, này có lẽ là chuyện cuối cùng hắn có thể làm vì muội muội, chờ khi hắn trở lại Lỗ quốc, từ đó ngàn dặm xa xôi, sẽ không có thể dễ dàng gặp nhau.Nếu như không nhìn thấy TôB ối Nhi lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn sao có thể yên tâm rời đi đâu.Sắc trời tối xuống, qua tối nay, ngày mai đợi khi Yến hoàng ngự giá rời đi Duệ vương phủ, chính là lúc hắn động thủ, đến lúc đó, hơn mười vị cao thủ trong giáo cùng lúc xuất thủ, gây ra hỗn loạn, mà hắn thì có thể thừa dịp loạn ra tay, đem nữ nhân kia bắt đi ra ngoài, đến xe ngựa đã an bài tốt, ngày đêm lên đường rời đi Yến quốc.Mà thuộc hạ của hắn sẽ dựa theo kế hoạch, bày ra liên hoàn trận gây trở ngại cho việc truy binh, tạo thành dấu hiệu giả trên bốn phương tám hướng chạy trốn, đến lúc đó, Vân Diễm có bảy phần nắm chắc thành công đem nữ nhân của Nhan Hi mang ra khỏi Yến quốc.Không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng đối với Vân Diễm mà nói, bảy phần cơ hội đã vô cùng cao, đáng giá hắn toàn lực ứng phó thử một lần.Nếu như không thành công, coi như là số mạng của Tô Bối Nhi, ngay cả Hỏa thần bọn họ thờ phụng cũng không đồng tình với sự bướng bỉnh của muội muội hắn.
Duệ vương phủ quả nhiên như Vân Diễm lường trước, được bảo vệ tường đồng vách sắt.
Hỏa Thần giáo đông đảo cao thủ lấy sức của chín trâu hai hổ mới vẽ ra một
tờ bản đồ địa hình bên trong phủ cho hắn, ở đây vị Duệ vương phi có thể
ẩn thân mấy nơi đều được đánh dấu bằng hình ngọn lửa.
Dù vậy,
nhưng vị trí khả nghi nhất lại được bảo vệ nghiêm khắc, cơ hội đem nàng
đi ra ngoài cơ hồ thành nhiệm vụ không có khả năng.
Trong lúc Tô
Bối Nhi lặng lẽ chạy ra cung tới tìm hắn bốn năm lần, mỗi một lần nhìn
thấy muội muội bảo bối của hắn, đều dường như đã tiều tụy vài phần, đóa
hoa diễm lệ không thể che hết trong mắt đẹp nồng đậm mỏi mệt.
Tô
Bối Nhi không có thúc giục hắn động thủ, nhưng Vân Diễm biết, đã không
thể lại tiếp tục đợi thêm, một ngày chưa trừ diệt nữ nhân bên cạnh Nhan
Hi, một ngày tên hoàng đế đó sẽ không trở lại hoàng cung, như vậy Tô Bối Nhi căn bản không có cơ hội nhích tới gần hắn.
Vân Diễm tin
tưởng, chỉ cần cách ly vị Duệ vương phi và bọn họ, lấy tướng mạo Tô Bối
Nhi, Nhan Hi chắc chắn không được mấy ngày sẽ quỳ gối dưới váy muội muội của hắn.
Trên đời này, trừ hắn ca ca ruột thịt này, còn chưa
từng thấy người nam nhân nào có thể ngăn cản được sức quyến rũ của muội
muội hắn.
Nhìn Duệ vương phủ, Vân Diễm không nhịn được than nhẹ,
này có lẽ là chuyện cuối cùng hắn có thể làm vì muội muội, chờ khi hắn
trở lại Lỗ quốc, từ đó ngàn dặm xa xôi, sẽ không có thể dễ dàng gặp
nhau.
Nếu như không nhìn thấy TôB ối Nhi lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn sao có thể yên tâm rời đi đâu.
Sắc trời tối xuống, qua tối nay, ngày mai đợi khi Yến hoàng ngự giá rời đi
Duệ vương phủ, chính là lúc hắn động thủ, đến lúc đó, hơn mười vị cao
thủ trong giáo cùng lúc xuất thủ, gây ra hỗn loạn, mà hắn thì có thể
thừa dịp loạn ra tay, đem nữ nhân kia bắt đi ra ngoài, đến xe ngựa đã an bài tốt, ngày đêm lên đường rời đi Yến quốc.
Mà thuộc hạ của hắn sẽ dựa theo kế hoạch, bày ra liên hoàn trận gây trở ngại cho việc truy
binh, tạo thành dấu hiệu giả trên bốn phương tám hướng chạy trốn, đến
lúc đó, Vân Diễm có bảy phần nắm chắc thành công đem nữ nhân của Nhan
Hi mang ra khỏi Yến quốc.
Không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng
đối với Vân Diễm mà nói, bảy phần cơ hội đã vô cùng cao, đáng giá hắn
toàn lực ứng phó thử một lần.
Nếu như không thành công, coi như
là số mạng của Tô Bối Nhi, ngay cả Hỏa thần bọn họ thờ phụng cũng không
đồng tình với sự bướng bỉnh của muội muội hắn.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Duệ vương phủ quả nhiên như Vân Diễm lường trước, được bảo vệ tường đồng vách sắt.Hỏa Thần giáo đông đảo cao thủ lấy sức của chín trâu hai hổ mới vẽ ra một tờ bản đồ địa hình bên trong phủ cho hắn, ở đây vị Duệ vương phi có thể ẩn thân mấy nơi đều được đánh dấu bằng hình ngọn lửa.Dù vậy, nhưng vị trí khả nghi nhất lại được bảo vệ nghiêm khắc, cơ hội đem nàng đi ra ngoài cơ hồ thành nhiệm vụ không có khả năng.Trong lúc Tô Bối Nhi lặng lẽ chạy ra cung tới tìm hắn bốn năm lần, mỗi một lần nhìn thấy muội muội bảo bối của hắn, đều dường như đã tiều tụy vài phần, đóa hoa diễm lệ không thể che hết trong mắt đẹp nồng đậm mỏi mệt.Tô Bối Nhi không có thúc giục hắn động thủ, nhưng Vân Diễm biết, đã không thể lại tiếp tục đợi thêm, một ngày chưa trừ diệt nữ nhân bên cạnh Nhan Hi, một ngày tên hoàng đế đó sẽ không trở lại hoàng cung, như vậy Tô Bối Nhi căn bản không có cơ hội nhích tới gần hắn.Vân Diễm tin tưởng, chỉ cần cách ly vị Duệ vương phi và bọn họ, lấy tướng mạo Tô Bối Nhi, Nhan Hi chắc chắn không được mấy ngày sẽ quỳ gối dưới váy muội muội của hắn.Trên đời này, trừ hắn ca ca ruột thịt này, còn chưa từng thấy người nam nhân nào có thể ngăn cản được sức quyến rũ của muội muội hắn.Nhìn Duệ vương phủ, Vân Diễm không nhịn được than nhẹ, này có lẽ là chuyện cuối cùng hắn có thể làm vì muội muội, chờ khi hắn trở lại Lỗ quốc, từ đó ngàn dặm xa xôi, sẽ không có thể dễ dàng gặp nhau.Nếu như không nhìn thấy TôB ối Nhi lộ ra nụ cười hạnh phúc, hắn sao có thể yên tâm rời đi đâu.Sắc trời tối xuống, qua tối nay, ngày mai đợi khi Yến hoàng ngự giá rời đi Duệ vương phủ, chính là lúc hắn động thủ, đến lúc đó, hơn mười vị cao thủ trong giáo cùng lúc xuất thủ, gây ra hỗn loạn, mà hắn thì có thể thừa dịp loạn ra tay, đem nữ nhân kia bắt đi ra ngoài, đến xe ngựa đã an bài tốt, ngày đêm lên đường rời đi Yến quốc.Mà thuộc hạ của hắn sẽ dựa theo kế hoạch, bày ra liên hoàn trận gây trở ngại cho việc truy binh, tạo thành dấu hiệu giả trên bốn phương tám hướng chạy trốn, đến lúc đó, Vân Diễm có bảy phần nắm chắc thành công đem nữ nhân của Nhan Hi mang ra khỏi Yến quốc.Không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng đối với Vân Diễm mà nói, bảy phần cơ hội đã vô cùng cao, đáng giá hắn toàn lực ứng phó thử một lần.Nếu như không thành công, coi như là số mạng của Tô Bối Nhi, ngay cả Hỏa thần bọn họ thờ phụng cũng không đồng tình với sự bướng bỉnh của muội muội hắn.