Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 559: Ánh mắt cũng sẽ nói dối (13)

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Từ sáng sớm ‘Đào Tiểu Vi’ vẫn đang nghe ngóng, khi thấy bên ngoài có động tĩnh, thì thở dài.Rốt cuộc đã tới, hôm nay quả nhiên là ngày may mắn.Thiên Sương cũng nghe được ngoài cửa ồn ào, thấy ‘Đào Tiểu Vi’ đang nằm ở trên ghế dùng quyển sách che mặt lim dim ngồi dậy, còn tưởng rằng là đã kinh động đến chủ nhân, giận chuẩn bị xắn lên tay áo ra cửa giáo huấn những bọn thị vệ không hiểu quy củ này một chút.Thật to gan, biết rõ bên trong nội viện không cho có tiếng động lớn, lại dám náo đến nơi đây.‘Đào Tiểu Vi’ dị thường nhanh nhẹn nhanh chóng tới bên cạnh Thiên Sương, kéo cánh tay của nàng, dùng sức rất lớn, Thiên Sương vội vàng không kịp chuẩn bị, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, “Nương nương, người đem Thiên Sương nắm rất đau a.”Xin lỗi buông lỏng chút ít, ‘Đào Tiểu Vi’ chỉ vào phòng ngủ nói, “Ngươi mau vào đi, không có ta phân phó không cho phép ra, ngay cả nhìn lén cũng không cho.”“Tại sao nha, nương nương…” Thiên Sương đi theo bên cạnh Đào Tiểu Vi thời gian đã lâu, xưa nay không có theo quy củ nhiều như vậy, nàng nhanh mồm nhanh miệng giấu không được nói, thấy hôm nay ‘Đào Tiểu Vi’ cùng thường ngày biểu hiện bất đồng, không nhịn được hỏi.Lại bị ‘Đào Tiểu Vi’ một lực mạnh đẩy tới nội thất, đem Thiên Sương nhốt bên trong, “Một hồi bất kể nghe được cái gì đều không cho đi ra ngoài, cũng không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, chờ bệ hạ trở lại, đem những lời ngươi nghe được nói rõ rang cho bệ hạ.”Lao lực giải quyết tốt tiểu nha hoàn, ‘Đào Tiểu Vi’ đã nghe được có tiếng gió lướt gấp tới, lập tức mũi chân chỉa xuống đất, nhẹ bay trở lại ghế dựa nằm xuống, đóng lại mắt làm bộ đang ngủ say sưa.Vân Diễm vừa lúc đến nội thất của Nhan Hi theo như bản đồ trước đó, đó là nơi khả năng Đào Tiểu Vi ẩn thân nhất, lời đồn đãi nói Nhan Hi mỗi đêm đều túc trực bên cạnh nữ nhân này, nếu như là thật, nơi này nhất định có thể tìm được dấu vết.Vân Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ‘Đào Tiểu Vi’ tức thời thất kinh, dùng cuốn sách che lại ngực, trừng lớn mắt, “Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào?”Theo tiếng mà nhìn, Vân Diễm cùng ‘Đào Tiểu Vi’ bốn mắt chạm nhau, tâm lặng như mặt hồ của hắn đã nhiều năm không có như hôm nay, không chút đề phòng rung động.Thật không nghĩ tới, Duệ vương phủ bên trong lại còn cất giấu tuyệt sắc giai nhân như vậy, ngay cả giáo chủ Hỏa Thần giáo đã nhìn quen các giai nhân cũng nhịn không được thất thần chốc lát.

Từ sáng sớm ‘Đào Tiểu Vi’ vẫn đang nghe ngóng, khi thấy bên ngoài có động tĩnh, thì thở dài.

Rốt cuộc đã tới, hôm nay quả nhiên là ngày may mắn.

Thiên Sương cũng nghe được ngoài cửa ồn ào, thấy ‘Đào Tiểu Vi’ đang nằm ở
trên ghế dùng quyển sách che mặt lim dim ngồi dậy, còn tưởng rằng là đã
kinh động đến chủ nhân, giận chuẩn bị xắn lên tay áo ra cửa giáo huấn
những bọn thị vệ không hiểu quy củ này một chút.

Thật to gan, biết rõ bên trong nội viện không cho có tiếng động lớn, lại dám náo đến nơi đây.

‘Đào Tiểu Vi’ dị thường nhanh nhẹn nhanh chóng tới bên cạnh Thiên Sương, kéo cánh tay của nàng, dùng sức rất lớn, Thiên Sương vội vàng không kịp
chuẩn bị, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, “Nương nương, người đem Thiên
Sương nắm rất đau a.”

Xin lỗi buông lỏng chút ít, ‘Đào Tiểu Vi’
chỉ vào phòng ngủ nói, “Ngươi mau vào đi, không có ta phân phó không cho phép ra, ngay cả nhìn lén cũng không cho.”

“Tại sao nha, nương
nương…” Thiên Sương đi theo bên cạnh Đào Tiểu Vi thời gian đã lâu, xưa
nay không có theo quy củ nhiều như vậy, nàng nhanh mồm nhanh miệng giấu
không được nói, thấy hôm nay ‘Đào Tiểu Vi’ cùng thường ngày biểu hiện
bất đồng, không nhịn được hỏi.

Lại bị ‘Đào Tiểu Vi’ một lực mạnh
đẩy tới nội thất, đem Thiên Sương nhốt bên trong, “Một hồi bất kể nghe
được cái gì đều không cho đi ra ngoài, cũng không thể phát ra bất kỳ
thanh âm gì, chờ bệ hạ trở lại, đem những lời ngươi nghe được nói rõ
rang cho bệ hạ.”

Lao lực giải quyết tốt tiểu nha hoàn, ‘Đào Tiểu
Vi’ đã nghe được có tiếng gió lướt gấp tới, lập tức mũi chân chỉa xuống
đất, nhẹ bay trở lại ghế dựa nằm xuống, đóng lại mắt làm bộ đang ngủ say sưa.

Vân Diễm vừa lúc đến nội thất của Nhan Hi theo như bản đồ
trước đó, đó là nơi khả năng Đào Tiểu Vi ẩn thân nhất, lời đồn đãi nói
Nhan Hi mỗi đêm đều túc trực bên cạnh nữ nhân này, nếu như là thật, nơi
này nhất định có thể tìm được dấu vết.

Vân Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ‘Đào Tiểu Vi’ tức thời thất kinh, dùng cuốn sách che lại ngực,
trừng lớn mắt, “Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào?”

Theo tiếng
mà nhìn, Vân Diễm cùng ‘Đào Tiểu Vi’ bốn mắt chạm nhau, tâm lặng như mặt hồ của hắn đã nhiều năm không có như hôm nay, không chút đề phòng rung
động.

Thật không nghĩ tới, Duệ vương phủ bên trong lại còn cất
giấu tuyệt sắc giai nhân như vậy, ngay cả giáo chủ Hỏa Thần giáo đã nhìn quen các giai nhân cũng nhịn không được thất thần chốc lát.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Từ sáng sớm ‘Đào Tiểu Vi’ vẫn đang nghe ngóng, khi thấy bên ngoài có động tĩnh, thì thở dài.Rốt cuộc đã tới, hôm nay quả nhiên là ngày may mắn.Thiên Sương cũng nghe được ngoài cửa ồn ào, thấy ‘Đào Tiểu Vi’ đang nằm ở trên ghế dùng quyển sách che mặt lim dim ngồi dậy, còn tưởng rằng là đã kinh động đến chủ nhân, giận chuẩn bị xắn lên tay áo ra cửa giáo huấn những bọn thị vệ không hiểu quy củ này một chút.Thật to gan, biết rõ bên trong nội viện không cho có tiếng động lớn, lại dám náo đến nơi đây.‘Đào Tiểu Vi’ dị thường nhanh nhẹn nhanh chóng tới bên cạnh Thiên Sương, kéo cánh tay của nàng, dùng sức rất lớn, Thiên Sương vội vàng không kịp chuẩn bị, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, “Nương nương, người đem Thiên Sương nắm rất đau a.”Xin lỗi buông lỏng chút ít, ‘Đào Tiểu Vi’ chỉ vào phòng ngủ nói, “Ngươi mau vào đi, không có ta phân phó không cho phép ra, ngay cả nhìn lén cũng không cho.”“Tại sao nha, nương nương…” Thiên Sương đi theo bên cạnh Đào Tiểu Vi thời gian đã lâu, xưa nay không có theo quy củ nhiều như vậy, nàng nhanh mồm nhanh miệng giấu không được nói, thấy hôm nay ‘Đào Tiểu Vi’ cùng thường ngày biểu hiện bất đồng, không nhịn được hỏi.Lại bị ‘Đào Tiểu Vi’ một lực mạnh đẩy tới nội thất, đem Thiên Sương nhốt bên trong, “Một hồi bất kể nghe được cái gì đều không cho đi ra ngoài, cũng không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, chờ bệ hạ trở lại, đem những lời ngươi nghe được nói rõ rang cho bệ hạ.”Lao lực giải quyết tốt tiểu nha hoàn, ‘Đào Tiểu Vi’ đã nghe được có tiếng gió lướt gấp tới, lập tức mũi chân chỉa xuống đất, nhẹ bay trở lại ghế dựa nằm xuống, đóng lại mắt làm bộ đang ngủ say sưa.Vân Diễm vừa lúc đến nội thất của Nhan Hi theo như bản đồ trước đó, đó là nơi khả năng Đào Tiểu Vi ẩn thân nhất, lời đồn đãi nói Nhan Hi mỗi đêm đều túc trực bên cạnh nữ nhân này, nếu như là thật, nơi này nhất định có thể tìm được dấu vết.Vân Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ‘Đào Tiểu Vi’ tức thời thất kinh, dùng cuốn sách che lại ngực, trừng lớn mắt, “Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào?”Theo tiếng mà nhìn, Vân Diễm cùng ‘Đào Tiểu Vi’ bốn mắt chạm nhau, tâm lặng như mặt hồ của hắn đã nhiều năm không có như hôm nay, không chút đề phòng rung động.Thật không nghĩ tới, Duệ vương phủ bên trong lại còn cất giấu tuyệt sắc giai nhân như vậy, ngay cả giáo chủ Hỏa Thần giáo đã nhìn quen các giai nhân cũng nhịn không được thất thần chốc lát.

Chương 559: Ánh mắt cũng sẽ nói dối (13)