Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 570: Nhan Dung hí Vân Diễm (8)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm rất bình thản, không hề có ý thức “hàng hóa” có thể bi thảm nếu cứ xốc nảy như thế này, ‘Đào Tiểu Vi’ở trên lưng ngựa chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nhìn bờm ngựa theo gió đong đưa, oán hận nghĩ, hảo tiểu tử, hôm nay coi như hai ta kết thù rồi, ngươi đối với ta như vậy, ngày khác ngươi sẽ hối hận.Một đoạn, ‘Đào Tiểu Vi’ dịch dạ dày cũng muốn xóc nảy đi ra, thân thể nói không ra lời khó chịu, âm thầm nghĩ may mắn, hoàn hảo hôm nay bị bắt tới là hắn mà không phải là nàng, nếu không, hài tử trong bụng đệ muội sợ là sẽ bị hành hạ rơi mất.Trong lòng đối với Vân Diễm oán hận càng thêm sâu một tầng, cổ tay chế trụ lợi khí đã giấu đi, ‘Đào Tiểu Vi’ bắt đầu suy nghĩ có nên nhẫn nhịn đến lúc người này trở lại hang ổ mới làm khó dễ, đoạn đường này mệt chết thôi, không chừng gần nửa ngày sau xương cốt của hắn đã mệt mõi rã rời , còn thế nào động thủ sao.Đang định tìm cơ hội, trước tiên đem nam tử dương dương đắc ý trên lưng ngựa chế trụ, Vân Diễm lại ghì cương, lúc này mới hiểu được tình trạng nên cẩn thận đem ‘Đào Tiểu Vi’ ôm ngang xuống tới, đem nàng để vào trong xe ngựa, vẫn không quên nhớ lấy gối kê đầu nàng, tình ý liên tục đem tóc dài tản ra cẩn thận, lúc này mới thối lui ra khỏi buồng xe, dẫn xe ngựa một đường hướng nam chạy đi.‘Đào Tiểu Vi’ nằm thư thái, ý nghĩ lúc trước muốn động thủ cũng dần phai nhạt, hắn lười biếng nằm, thuận tay cầm lên điểm tâm trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhét vào trong miệng, ân, vừa mới vào miệng hình như là đặc sản của Lỗ quốc là bánh đậu xanh. Vì để xác định, ‘Đào Tiểu Vi’ liên tiếp ăn liền mấy khối, lấp đầy dạ dày nãy giờ chịu đủ ngược đãi, đem ý nghĩ muốn nôn ra lúc trên lưng ngựa vứt đi, cũng thuận tiện xác định than phận tên ‘Đại cừu nhân’ bên ngoài xe.Đúng vậy, đoạn đường này chạy trối chết này, đã để cho ‘Đào Tiểu Vi’ một phen ‘Nhớ thương’ Vân Diễm, ban đầu vốn là chỉ tính toán tìm cơ hội đem người dẫn đầu tổ chức này mang về ném cho Nhan Hi, nhưng giờ này hắn đã thay đổi ý nghĩ lúc ban đầu, nụ cười đặc biệt gian của Nhan Dung xuất hiện, hắn không tiếng động lấy nói không lên tiếng đối với Vân Diễm đang chuyên tâm điều khiển xe ngựa bên ngoài, “Tiểu tử, đắc tội Nhị gia nhà ngươi, sẽ có ngày ngươi hối hận.
Vân Diễm rất bình
thản, không hề có ý thức “hàng hóa” có thể bi thảm nếu cứ xốc nảy như
thế này, ‘Đào Tiểu Vi’ở trên lưng ngựa chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nhìn bờm ngựa theo gió đong đưa, oán hận nghĩ, hảo tiểu tử, hôm nay coi như hai ta kết thù rồi, ngươi đối với ta như vậy, ngày khác ngươi sẽ
hối hận.
Một đoạn, ‘Đào Tiểu Vi’ dịch dạ dày cũng muốn xóc nảy đi ra, thân thể nói không ra lời khó chịu, âm thầm nghĩ may mắn, hoàn hảo
hôm nay bị bắt tới là hắn mà không phải là nàng, nếu không, hài tử trong bụng đệ muội sợ là sẽ bị hành hạ rơi mất.
Trong lòng đối với Vân Diễm oán hận càng thêm sâu một tầng, cổ tay chế trụ lợi khí đã giấu đi, ‘Đào Tiểu Vi’ bắt đầu suy nghĩ có nên nhẫn nhịn đến lúc người này trở
lại hang ổ mới làm khó dễ, đoạn đường này mệt chết thôi, không chừng gần nửa ngày sau xương cốt của hắn đã mệt mõi rã rời , còn thế nào động thủ sao.
Đang định tìm cơ hội, trước tiên đem nam tử dương dương đắc ý trên lưng ngựa chế trụ, Vân Diễm lại ghì cương, lúc này mới hiểu được tình trạng nên cẩn thận đem ‘Đào Tiểu Vi’ ôm ngang xuống tới, đem nàng
để vào trong xe ngựa, vẫn không quên nhớ lấy gối kê đầu nàng, tình ý
liên tục đem tóc dài tản ra cẩn thận, lúc này mới thối lui ra khỏi buồng xe, dẫn xe ngựa một đường hướng nam chạy đi.
‘Đào Tiểu Vi’ nằm
thư thái, ý nghĩ lúc trước muốn động thủ cũng dần phai nhạt, hắn lười
biếng nằm, thuận tay cầm lên điểm tâm trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhét
vào trong miệng, ân, vừa mới vào miệng hình như là đặc sản của Lỗ quốc
là bánh đậu xanh. Vì để xác định, ‘Đào Tiểu Vi’ liên tiếp ăn liền mấy
khối, lấp đầy dạ dày nãy giờ chịu đủ ngược đãi, đem ý nghĩ muốn nôn ra
lúc trên lưng ngựa vứt đi, cũng thuận tiện xác định than phận tên ‘Đại
cừu nhân’ bên ngoài xe.
Đúng vậy, đoạn đường này chạy trối chết
này, đã để cho ‘Đào Tiểu Vi’ một phen ‘Nhớ thương’ Vân Diễm, ban đầu
vốn là chỉ tính toán tìm cơ hội đem người dẫn đầu tổ chức này mang về
ném cho Nhan Hi, nhưng giờ này hắn đã thay đổi ý nghĩ lúc ban đầu, nụ
cười đặc biệt gian của Nhan Dung xuất hiện, hắn không tiếng động lấy nói không lên tiếng đối với Vân Diễm đang chuyên tâm điều khiển xe ngựa bên ngoài, “Tiểu tử, đắc tội Nhị gia nhà ngươi, sẽ có ngày ngươi hối hận.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm rất bình thản, không hề có ý thức “hàng hóa” có thể bi thảm nếu cứ xốc nảy như thế này, ‘Đào Tiểu Vi’ở trên lưng ngựa chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nhìn bờm ngựa theo gió đong đưa, oán hận nghĩ, hảo tiểu tử, hôm nay coi như hai ta kết thù rồi, ngươi đối với ta như vậy, ngày khác ngươi sẽ hối hận.Một đoạn, ‘Đào Tiểu Vi’ dịch dạ dày cũng muốn xóc nảy đi ra, thân thể nói không ra lời khó chịu, âm thầm nghĩ may mắn, hoàn hảo hôm nay bị bắt tới là hắn mà không phải là nàng, nếu không, hài tử trong bụng đệ muội sợ là sẽ bị hành hạ rơi mất.Trong lòng đối với Vân Diễm oán hận càng thêm sâu một tầng, cổ tay chế trụ lợi khí đã giấu đi, ‘Đào Tiểu Vi’ bắt đầu suy nghĩ có nên nhẫn nhịn đến lúc người này trở lại hang ổ mới làm khó dễ, đoạn đường này mệt chết thôi, không chừng gần nửa ngày sau xương cốt của hắn đã mệt mõi rã rời , còn thế nào động thủ sao.Đang định tìm cơ hội, trước tiên đem nam tử dương dương đắc ý trên lưng ngựa chế trụ, Vân Diễm lại ghì cương, lúc này mới hiểu được tình trạng nên cẩn thận đem ‘Đào Tiểu Vi’ ôm ngang xuống tới, đem nàng để vào trong xe ngựa, vẫn không quên nhớ lấy gối kê đầu nàng, tình ý liên tục đem tóc dài tản ra cẩn thận, lúc này mới thối lui ra khỏi buồng xe, dẫn xe ngựa một đường hướng nam chạy đi.‘Đào Tiểu Vi’ nằm thư thái, ý nghĩ lúc trước muốn động thủ cũng dần phai nhạt, hắn lười biếng nằm, thuận tay cầm lên điểm tâm trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhét vào trong miệng, ân, vừa mới vào miệng hình như là đặc sản của Lỗ quốc là bánh đậu xanh. Vì để xác định, ‘Đào Tiểu Vi’ liên tiếp ăn liền mấy khối, lấp đầy dạ dày nãy giờ chịu đủ ngược đãi, đem ý nghĩ muốn nôn ra lúc trên lưng ngựa vứt đi, cũng thuận tiện xác định than phận tên ‘Đại cừu nhân’ bên ngoài xe.Đúng vậy, đoạn đường này chạy trối chết này, đã để cho ‘Đào Tiểu Vi’ một phen ‘Nhớ thương’ Vân Diễm, ban đầu vốn là chỉ tính toán tìm cơ hội đem người dẫn đầu tổ chức này mang về ném cho Nhan Hi, nhưng giờ này hắn đã thay đổi ý nghĩ lúc ban đầu, nụ cười đặc biệt gian của Nhan Dung xuất hiện, hắn không tiếng động lấy nói không lên tiếng đối với Vân Diễm đang chuyên tâm điều khiển xe ngựa bên ngoài, “Tiểu tử, đắc tội Nhị gia nhà ngươi, sẽ có ngày ngươi hối hận.