Tác giả:

Để tôi kể lại cho bạn nghe từ đầu câu chuyện. Trước tiên tôi muốn nói về cô bé Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn, ba chữ vô cùng đơn giản. Giống như tên của nhiều đứa trẻ khác, tên cô ẩn chứa niềm mong đợi thiết tha của ba mẹ đối với cô con gái. Hứa, là họ được kế thừa từ đời này sang đời khác. Tri (tri thức), đời ba mẹ cô đã dở dang đèn sách, ước nguyện học thành tài giờ gửi lại nơi con gái. Mẫn (minh mẫn), ba mẹ cô mong con mình hiểu thấu những gian nan nhọc nhằn họ đã phải trải qua. Hai ông bà là người trung thực hiền lành, cả đời bị thua thiệt, bị lừa gạt, dĩ nhiên không muốn con gái giẫm vào vết xe đổ ấy. Tri Mẫn có một chút nhạy bén khôn ngoan, một chút tinh ranh xảo quyệt, và cả một chút ích kỷ hẹp hòi. Thà rằng như vậy, mới có thể sinh tồn ở cuộc đời này. Bởi đời là nơi có lẽ không hoàn toàn tối tăm, u ám, nhưng tuyệt đối là chốn trần gian khắc nghiệt. Hứa Tri Mẫn tự nhận mình luôn xứng đáng với cái tên ba mẹ đặt cho cô. Mỗi sáng sớm tinh sương, cô đều soi mình trong gương, cầm cây…

Chương 47: Kết thúc: Tự bạch của Hứa Tri Mẫn

Hương Bạc HàTác giả: Thư CẩnTruyện Ngôn TìnhĐể tôi kể lại cho bạn nghe từ đầu câu chuyện. Trước tiên tôi muốn nói về cô bé Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn, ba chữ vô cùng đơn giản. Giống như tên của nhiều đứa trẻ khác, tên cô ẩn chứa niềm mong đợi thiết tha của ba mẹ đối với cô con gái. Hứa, là họ được kế thừa từ đời này sang đời khác. Tri (tri thức), đời ba mẹ cô đã dở dang đèn sách, ước nguyện học thành tài giờ gửi lại nơi con gái. Mẫn (minh mẫn), ba mẹ cô mong con mình hiểu thấu những gian nan nhọc nhằn họ đã phải trải qua. Hai ông bà là người trung thực hiền lành, cả đời bị thua thiệt, bị lừa gạt, dĩ nhiên không muốn con gái giẫm vào vết xe đổ ấy. Tri Mẫn có một chút nhạy bén khôn ngoan, một chút tinh ranh xảo quyệt, và cả một chút ích kỷ hẹp hòi. Thà rằng như vậy, mới có thể sinh tồn ở cuộc đời này. Bởi đời là nơi có lẽ không hoàn toàn tối tăm, u ám, nhưng tuyệt đối là chốn trần gian khắc nghiệt. Hứa Tri Mẫn tự nhận mình luôn xứng đáng với cái tên ba mẹ đặt cho cô. Mỗi sáng sớm tinh sương, cô đều soi mình trong gương, cầm cây… Rất khó hình dung anh của tôi là một người như thế nào.Tôi từng hỏi anh: “Có bao giờ anh định bỏ em chưa?”Anh thừa nhận: “Có.”Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao không bỏ em đi?”Anh nói với ý tứ sâu xa: “Vì vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, anh đã giao khế ước bán thân cho em rồi.”Tôi bỗng chốc vỡ lẽ, thì ra là…Anh đắc ý: “Em tưởng đó là gì?”Đến giờ phút này thì tôi thành thật thừa nhận: “Em tưởng đó là vòng chân hay nhẫn cưới.”Cuối cùng, tôi mở hộp trang sức màu tuyết trắng kia ra trước mặt anh, nhìn thấy tờ giấy gấp vuông vắn đặt trên đáy hộp bằng vải bông màu trắng, tâm trạng không ngôn từ nào diễn tả được. Anh của tôi, luôn là một người thực tế.Trong phòng mở bài hát I’ll never break your heart. Anh gỡ chiếc nhẫn bạc trên ngón út dịu dàng đeo vào ngón áp út của tôi: “Em có thể ký không?”Tôi khẽ đáp ‘Vâng’, mở trang giấy trong hộp ra, ký và ghi họ tên của mình bên dưới phần ký tên của anh trên tờ đơn xin đăng ký kết hôn – Hứa Tri Mẫn.

Rất khó hình dung anh của tôi là một người như thế nào.

Tôi từng hỏi anh: “Có bao giờ anh định bỏ em chưa?”

Anh thừa nhận: “Có.”

Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao không bỏ em đi?”

Anh nói với ý tứ sâu xa: “Vì vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, anh đã giao khế ước bán thân cho em rồi.”

Tôi bỗng chốc vỡ lẽ, thì ra là…

Anh đắc ý: “Em tưởng đó là gì?”

Đến giờ phút này thì tôi thành thật thừa nhận: “Em tưởng đó là vòng chân hay nhẫn cưới.”

Cuối cùng, tôi mở hộp trang sức màu tuyết trắng kia ra trước mặt anh, nhìn thấy tờ giấy gấp vuông vắn đặt trên đáy hộp bằng vải bông màu trắng, tâm trạng không ngôn từ nào diễn tả được. Anh của tôi, luôn là một người thực tế.

Trong phòng mở bài hát I’ll never break your heart. Anh gỡ chiếc nhẫn bạc trên ngón út dịu dàng đeo vào ngón áp út của tôi: “Em có thể ký không?”

Tôi khẽ đáp ‘Vâng’, mở trang giấy trong hộp ra, ký và ghi họ tên của mình bên dưới phần ký tên của anh trên tờ đơn xin đăng ký kết hôn – Hứa Tri Mẫn.

Hương Bạc HàTác giả: Thư CẩnTruyện Ngôn TìnhĐể tôi kể lại cho bạn nghe từ đầu câu chuyện. Trước tiên tôi muốn nói về cô bé Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn, ba chữ vô cùng đơn giản. Giống như tên của nhiều đứa trẻ khác, tên cô ẩn chứa niềm mong đợi thiết tha của ba mẹ đối với cô con gái. Hứa, là họ được kế thừa từ đời này sang đời khác. Tri (tri thức), đời ba mẹ cô đã dở dang đèn sách, ước nguyện học thành tài giờ gửi lại nơi con gái. Mẫn (minh mẫn), ba mẹ cô mong con mình hiểu thấu những gian nan nhọc nhằn họ đã phải trải qua. Hai ông bà là người trung thực hiền lành, cả đời bị thua thiệt, bị lừa gạt, dĩ nhiên không muốn con gái giẫm vào vết xe đổ ấy. Tri Mẫn có một chút nhạy bén khôn ngoan, một chút tinh ranh xảo quyệt, và cả một chút ích kỷ hẹp hòi. Thà rằng như vậy, mới có thể sinh tồn ở cuộc đời này. Bởi đời là nơi có lẽ không hoàn toàn tối tăm, u ám, nhưng tuyệt đối là chốn trần gian khắc nghiệt. Hứa Tri Mẫn tự nhận mình luôn xứng đáng với cái tên ba mẹ đặt cho cô. Mỗi sáng sớm tinh sương, cô đều soi mình trong gương, cầm cây… Rất khó hình dung anh của tôi là một người như thế nào.Tôi từng hỏi anh: “Có bao giờ anh định bỏ em chưa?”Anh thừa nhận: “Có.”Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao không bỏ em đi?”Anh nói với ý tứ sâu xa: “Vì vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, anh đã giao khế ước bán thân cho em rồi.”Tôi bỗng chốc vỡ lẽ, thì ra là…Anh đắc ý: “Em tưởng đó là gì?”Đến giờ phút này thì tôi thành thật thừa nhận: “Em tưởng đó là vòng chân hay nhẫn cưới.”Cuối cùng, tôi mở hộp trang sức màu tuyết trắng kia ra trước mặt anh, nhìn thấy tờ giấy gấp vuông vắn đặt trên đáy hộp bằng vải bông màu trắng, tâm trạng không ngôn từ nào diễn tả được. Anh của tôi, luôn là một người thực tế.Trong phòng mở bài hát I’ll never break your heart. Anh gỡ chiếc nhẫn bạc trên ngón út dịu dàng đeo vào ngón áp út của tôi: “Em có thể ký không?”Tôi khẽ đáp ‘Vâng’, mở trang giấy trong hộp ra, ký và ghi họ tên của mình bên dưới phần ký tên của anh trên tờ đơn xin đăng ký kết hôn – Hứa Tri Mẫn.

Chương 47: Kết thúc: Tự bạch của Hứa Tri Mẫn