Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 601: Không duyên 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Một chén thuốc thật sự không phải là cái gì đại sự.Đập một lần, thì làm lại lần thứ hai, dường như chẳng có gì phải nói tới.Bên cạnh đứng, Quý Hỉ tuy nói là nô tài, nhưng dù sao vẫn là Nhan Hi phái tới.Có lẽ bệ hạ thật sự có mấy phần quan tâm, cho nên cố ý bảo bọn họ ngó chừng, tránh cho nàng bệnh không thể thuyên giảm.Mặc dù bọn họ trong lúc này không có tình cảm chút nào, Nhan Hi cũng phải nhìn thể diện Lỗ quốc, nếu để cho nàng ở trong hoàng cung có chuyện gì không may, đối với quốc gia phía sau nàng cũng không cách nào trả lời.Nàng trước tự uống mấy viên khoan tâm hoàn, tận lực ảo tưởng Nhan Hi là đang quan tâm nàng, Tô Bối Nhi lâng lâng thầm nghĩ, giả như ngày hôm nay người đích thân bưng chén thuốc này cho nàng là Nhan Hi, mặc dù bên trong có biết là kịch độc, nàng cũng sẽ không chút do dự một ngụm nuốt vào bụng. (Ta sợ nhất những người si tình đơn phương như thế này, có thể nghĩ mọi cách để chia rẽ đôi uyên ương =.= !)Ngọc Thái phi đã có dặn dò, lúc nàng còn chưa được đế vương sủng ái, nhất định phải tận lực nhẫn nại, quên đi thân phận địa vị, lấy tất cả tấm lòng tinh khiết nhất đi đối đãi, như vậy mới có thể khổ tẫn cam lai, chờ đến hi vọng.Nhịn một chút, nàng cả đời này cắn răng nhẫn nhịn trôi qua năm tháng còn ít sao?Sóng to gió lớn cũng đã xông qua được, chỉ bất quá một chén thuốc mà thôi, lại có gì khó?Nín thở, ngưỡng cổ uống vài hớp nuốt vào, cổ họng đắng ngắt gần như muốn làm người ta nôn mửa, Tô Bối Nhi mất thật to sức lực mới nuốt xuống.Từ nhỏ đến lớn không có bị bệnh nhiều, nàng đã sớm quên mất, thì ra là uống thuốc cũng là chuyện khổ cực như vậy.Nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, cũng không phải Tô Bối Nhi thương tâm mà rơi, thật sự là thuốc quá mức khó khăn nuốt, sinh ra nghẹn tới.“Nương nương, mau ngậm một khối đường.” Cung nữ đem đường chuẩn bị xong đưa đến trong miệng Tô Bối Nhi, giảm bớt cảm giác buồn nôn của nàng, rồi mới dâng lên nước cho nàng súc miệng.Quý Hỉ thở phào nhẹ nhõm, vui rạo rực nói, “Quý phi nương nương, ngự y đã phân phó, người bệnh nặng nên dùng thức ăn nhẹ, hôm nay buổi trưa lão nô đến ngự thiện phòng đặc biệt chuẩn bị cháo trắng cùng ít thức ăn, người nên dùng một chút, chờ hết bệnh rồi hãy dùng những món thịt.”Tô Bối Nhi phất tay một cái, nằm lại trên giường không muốn phản ứng đến hắn.Thuốc khó uống như vậy cũng đã uống vào, có ăn hay không ăn thịt thì có cái gì phải loạn . Quý Hỉ thấy người không cười không nói lời nào, Tô Bối Nhi đúng là tìm xui xẻo, lúc này muốn hạ thủ hắn cũng không được.

Một chén thuốc thật sự không phải là cái gì đại sự.

Đập một lần, thì làm lại lần thứ hai, dường như chẳng có gì phải nói tới.

Bên cạnh đứng, Quý Hỉ tuy nói là nô tài, nhưng dù sao vẫn là Nhan Hi phái tới.

Có lẽ bệ hạ thật sự có mấy phần quan tâm, cho nên cố ý bảo bọn họ ngó chừng, tránh cho nàng bệnh không thể thuyên giảm.

Mặc dù bọn họ trong lúc này không có tình cảm chút nào, Nhan Hi cũng phải
nhìn thể diện Lỗ quốc, nếu để cho nàng ở trong hoàng cung có chuyện gì
không may, đối với quốc gia phía sau nàng cũng không cách nào trả lời.

Nàng trước tự uống mấy viên khoan tâm hoàn, tận lực ảo tưởng Nhan Hi là
đang quan tâm nàng, Tô Bối Nhi lâng lâng thầm nghĩ, giả như ngày hôm nay người đích thân bưng chén thuốc này cho nàng là Nhan Hi, mặc dù bên
trong có biết là kịch độc, nàng cũng sẽ không chút do dự một ngụm nuốt
vào bụng. (Ta sợ nhất những người si tình đơn phương như thế này, có thể nghĩ mọi cách để chia rẽ đôi uyên ương =.= !)

Ngọc Thái phi đã
có dặn dò, lúc nàng còn chưa được đế vương sủng ái, nhất định phải tận
lực nhẫn nại, quên đi thân phận địa vị, lấy tất cả tấm lòng tinh khiết
nhất đi đối đãi, như vậy mới có thể khổ tẫn cam lai, chờ đến hi vọng.

Nhịn một chút, nàng cả đời này cắn răng nhẫn nhịn trôi qua năm tháng còn ít sao?

Sóng to gió lớn cũng đã xông qua được, chỉ bất quá một chén thuốc mà thôi, lại có gì khó?

Nín thở, ngưỡng cổ uống vài hớp nuốt vào, cổ họng đắng ngắt gần như muốn
làm người ta nôn mửa, Tô Bối Nhi mất thật to sức lực mới nuốt xuống.

Từ nhỏ đến lớn không có bị bệnh nhiều, nàng đã sớm quên mất, thì ra là uống thuốc cũng là chuyện khổ cực như vậy.

Nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, cũng không phải Tô Bối Nhi thương tâm mà rơi,
thật sự là thuốc quá mức khó khăn nuốt, sinh ra nghẹn tới.

“Nương nương, mau ngậm một khối đường.” Cung nữ đem đường chuẩn bị xong đưa
đến trong miệng Tô Bối Nhi, giảm bớt cảm giác buồn nôn của nàng, rồi mới dâng lên nước cho nàng súc miệng.

Quý Hỉ thở phào nhẹ nhõm, vui
rạo rực nói, “Quý phi nương nương, ngự y đã phân phó, người bệnh nặng
nên dùng thức ăn nhẹ, hôm nay buổi trưa lão nô đến ngự thiện phòng đặc
biệt chuẩn bị cháo trắng cùng ít thức ăn, người nên dùng một chút, chờ
hết bệnh rồi hãy dùng những món thịt.”

Tô Bối Nhi phất tay một cái, nằm lại trên giường không muốn phản ứng đến hắn.

Thuốc khó uống như vậy cũng đã uống vào, có ăn hay không ăn thịt thì có cái
gì phải loạn . Quý Hỉ thấy người không cười không nói lời nào, Tô Bối
Nhi đúng là tìm xui xẻo, lúc này muốn hạ thủ hắn cũng không được.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Một chén thuốc thật sự không phải là cái gì đại sự.Đập một lần, thì làm lại lần thứ hai, dường như chẳng có gì phải nói tới.Bên cạnh đứng, Quý Hỉ tuy nói là nô tài, nhưng dù sao vẫn là Nhan Hi phái tới.Có lẽ bệ hạ thật sự có mấy phần quan tâm, cho nên cố ý bảo bọn họ ngó chừng, tránh cho nàng bệnh không thể thuyên giảm.Mặc dù bọn họ trong lúc này không có tình cảm chút nào, Nhan Hi cũng phải nhìn thể diện Lỗ quốc, nếu để cho nàng ở trong hoàng cung có chuyện gì không may, đối với quốc gia phía sau nàng cũng không cách nào trả lời.Nàng trước tự uống mấy viên khoan tâm hoàn, tận lực ảo tưởng Nhan Hi là đang quan tâm nàng, Tô Bối Nhi lâng lâng thầm nghĩ, giả như ngày hôm nay người đích thân bưng chén thuốc này cho nàng là Nhan Hi, mặc dù bên trong có biết là kịch độc, nàng cũng sẽ không chút do dự một ngụm nuốt vào bụng. (Ta sợ nhất những người si tình đơn phương như thế này, có thể nghĩ mọi cách để chia rẽ đôi uyên ương =.= !)Ngọc Thái phi đã có dặn dò, lúc nàng còn chưa được đế vương sủng ái, nhất định phải tận lực nhẫn nại, quên đi thân phận địa vị, lấy tất cả tấm lòng tinh khiết nhất đi đối đãi, như vậy mới có thể khổ tẫn cam lai, chờ đến hi vọng.Nhịn một chút, nàng cả đời này cắn răng nhẫn nhịn trôi qua năm tháng còn ít sao?Sóng to gió lớn cũng đã xông qua được, chỉ bất quá một chén thuốc mà thôi, lại có gì khó?Nín thở, ngưỡng cổ uống vài hớp nuốt vào, cổ họng đắng ngắt gần như muốn làm người ta nôn mửa, Tô Bối Nhi mất thật to sức lực mới nuốt xuống.Từ nhỏ đến lớn không có bị bệnh nhiều, nàng đã sớm quên mất, thì ra là uống thuốc cũng là chuyện khổ cực như vậy.Nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, cũng không phải Tô Bối Nhi thương tâm mà rơi, thật sự là thuốc quá mức khó khăn nuốt, sinh ra nghẹn tới.“Nương nương, mau ngậm một khối đường.” Cung nữ đem đường chuẩn bị xong đưa đến trong miệng Tô Bối Nhi, giảm bớt cảm giác buồn nôn của nàng, rồi mới dâng lên nước cho nàng súc miệng.Quý Hỉ thở phào nhẹ nhõm, vui rạo rực nói, “Quý phi nương nương, ngự y đã phân phó, người bệnh nặng nên dùng thức ăn nhẹ, hôm nay buổi trưa lão nô đến ngự thiện phòng đặc biệt chuẩn bị cháo trắng cùng ít thức ăn, người nên dùng một chút, chờ hết bệnh rồi hãy dùng những món thịt.”Tô Bối Nhi phất tay một cái, nằm lại trên giường không muốn phản ứng đến hắn.Thuốc khó uống như vậy cũng đã uống vào, có ăn hay không ăn thịt thì có cái gì phải loạn . Quý Hỉ thấy người không cười không nói lời nào, Tô Bối Nhi đúng là tìm xui xẻo, lúc này muốn hạ thủ hắn cũng không được.

Chương 601: Không duyên 2