Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 633: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 4

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Kinh thành, bao phủ ở một loại không khí trầm muộn nói không ra lời.Trọng binh thủ vệ Duệ vương phủ, chắc chắn đến từng gốc nhỏ.Nhưng muốn làm sao đối với Nhan Hi, nói ra cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện này, kia bị hằng hà ánh mắt ác ý bao quanh, dường như tùy thời có thể hại đến nàng và hài tử.Năm đó Thái tử một phen dùng mê hương, dễ dàng cướp lấy tính mạng của hài nhi, ngay cả một cơ hội van xin cũng không có.Còn như bây giờ, sẽ còn có bao nhiêu ‘Thái tử’ dấu trong tấm màn đen, tùy thời mà hành động, như hổ rình mồi.Nàng mệt mỏi, cũng sợ hãi.Một lần bị đánh lén ám toán, Nhan Hi đỡ được nhưng không để cho nàng biết.Nhưng chuyện Nhị ca ca Nhan Dung bị cướp đi đã che dấu không xong chuyện thực này.Còn có những ngày gần đây, trong ngoài vương phủ bất động thanh sắc, lặng lẽ gia tăng lực lượng canh gác, đều tỏ rõ có nguy cơ khác lớn hơn nữa đang lặng lẽ nhích tới gần.Nàng không thể nào may mắn như vậy, mỗi một lần đều có người thay nàng hóa giải nguy hiểm, chỉ cần có một lần thất bại, nàng cùng hài tử sẽ vạn kiếp bất phục.Có lẽ, Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng kiên trì ý nghĩ kia là đúng, chỉ có rất xa né tránh mảnh đất thị phi này, mới là thượng sách.“Phu quân, ta cũng không phải là đi không trở về, chỉ cần bình an sinh hạ hài nhi, đợi chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ mang theo hài tử trở lại bên cạnh chàng, dù sao chỗ có chàng mới là nhà của chúng ta, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.” Không muốn nhìn thấy Nhan Hi lộ ra vẻ mặt đè nén bi phẫn, nó không nên từ hắn lộ ra.Phu quân của nàng cỡ nào tự tin, kiệt ngạo, mắt nhìn xuống chúng sinh.Không nên vì nàng, mà bị trói buộc, không cách nào giương cánh bay lượn.Nàng nghĩ tới cuộc sống bình thản, cũng không có nghĩa là nhất định phải lôi kéo Nhan Hi đi theo.Mỗi người đều có con đường của mình, cho dù là phu thê, cuối cùng cũng phải học được tôn trọng lẫn nhau.Ở thời điểm thỏa đáng nhất làm ra lựa chọn chính xác, vì tương lai không thể có hối hận.Tin tưởng phu quân cơ trí của nàng nhất định có thể nghĩ thông suốt đạo lý dễ hiểu nhất này.“Vi Vi, nữ nhân trong hậu cung Yến quốc chẳng qua là thủ đoạn ổn định triều thần, nếu như sự tồn tại của bọn họ là xúc phạm tới nàng, ta càng có phương pháp duy nhất hữu hiệu xử lí chuyện này.” Nhan Hi giữ tại đầu vai thê tử, đầu ngón tay cũng bắt đầu lạnh.

Kinh thành, bao phủ ở một loại không khí trầm muộn nói không ra lời.

Trọng binh thủ vệ Duệ vương phủ, chắc chắn đến từng gốc nhỏ.

Nhưng muốn làm sao đối với Nhan Hi, nói ra cảm giác bất an đột nhiên xuất
hiện này, kia bị hằng hà ánh mắt ác ý bao quanh, dường như tùy thời có
thể hại đến nàng và hài tử.

Năm đó Thái tử một phen dùng mê hương, dễ dàng cướp lấy tính mạng của hài nhi, ngay cả một cơ hội van xin cũng không có.

Còn như bây giờ, sẽ còn có bao nhiêu ‘Thái tử’ dấu trong tấm màn đen, tùy thời mà hành động, như hổ rình mồi.

Nàng mệt mỏi, cũng sợ hãi.

Một lần bị đánh lén ám toán, Nhan Hi đỡ được nhưng không để cho nàng biết.

Nhưng chuyện Nhị ca ca Nhan Dung bị cướp đi đã che dấu không xong chuyện thực này.

Còn có những ngày gần đây, trong ngoài vương phủ bất động thanh sắc, lặng
lẽ gia tăng lực lượng canh gác, đều tỏ rõ có nguy cơ khác lớn hơn nữa
đang lặng lẽ nhích tới gần.

Nàng không thể nào may mắn như vậy,
mỗi một lần đều có người thay nàng hóa giải nguy hiểm, chỉ cần có một
lần thất bại, nàng cùng hài tử sẽ vạn kiếp bất phục.

Có lẽ, Nhan
Dung cùng Trúc Diệp Đồng kiên trì ý nghĩ kia là đúng, chỉ có rất xa né
tránh mảnh đất thị phi này, mới là thượng sách.

“Phu quân, ta
cũng không phải là đi không trở về, chỉ cần bình an sinh hạ hài nhi, đợi chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ mang theo hài tử trở lại bên cạnh chàng,
dù sao chỗ có chàng mới là nhà của chúng ta, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ
không thay đổi.” Không muốn nhìn thấy Nhan Hi lộ ra vẻ mặt đè nén bi
phẫn, nó không nên từ hắn lộ ra.

Phu quân của nàng cỡ nào tự tin, kiệt ngạo, mắt nhìn xuống chúng sinh.

Không nên vì nàng, mà bị trói buộc, không cách nào giương cánh bay lượn.

Nàng nghĩ tới cuộc sống bình thản, cũng không có nghĩa là nhất định phải lôi kéo Nhan Hi đi theo.

Mỗi người đều có con đường của mình, cho dù là phu thê, cuối cùng cũng phải học được tôn trọng lẫn nhau.

Ở thời điểm thỏa đáng nhất làm ra lựa chọn chính xác, vì tương lai không thể có hối hận.

Tin tưởng phu quân cơ trí của nàng nhất định có thể nghĩ thông suốt đạo lý dễ hiểu nhất này.

“Vi Vi, nữ nhân trong hậu cung Yến quốc chẳng qua là thủ đoạn ổn định triều thần, nếu như sự tồn tại của bọn họ là xúc phạm tới nàng, ta càng có
phương pháp duy nhất hữu hiệu xử lí chuyện này.” Nhan Hi giữ tại đầu vai thê tử, đầu ngón tay cũng bắt đầu lạnh.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Kinh thành, bao phủ ở một loại không khí trầm muộn nói không ra lời.Trọng binh thủ vệ Duệ vương phủ, chắc chắn đến từng gốc nhỏ.Nhưng muốn làm sao đối với Nhan Hi, nói ra cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện này, kia bị hằng hà ánh mắt ác ý bao quanh, dường như tùy thời có thể hại đến nàng và hài tử.Năm đó Thái tử một phen dùng mê hương, dễ dàng cướp lấy tính mạng của hài nhi, ngay cả một cơ hội van xin cũng không có.Còn như bây giờ, sẽ còn có bao nhiêu ‘Thái tử’ dấu trong tấm màn đen, tùy thời mà hành động, như hổ rình mồi.Nàng mệt mỏi, cũng sợ hãi.Một lần bị đánh lén ám toán, Nhan Hi đỡ được nhưng không để cho nàng biết.Nhưng chuyện Nhị ca ca Nhan Dung bị cướp đi đã che dấu không xong chuyện thực này.Còn có những ngày gần đây, trong ngoài vương phủ bất động thanh sắc, lặng lẽ gia tăng lực lượng canh gác, đều tỏ rõ có nguy cơ khác lớn hơn nữa đang lặng lẽ nhích tới gần.Nàng không thể nào may mắn như vậy, mỗi một lần đều có người thay nàng hóa giải nguy hiểm, chỉ cần có một lần thất bại, nàng cùng hài tử sẽ vạn kiếp bất phục.Có lẽ, Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng kiên trì ý nghĩ kia là đúng, chỉ có rất xa né tránh mảnh đất thị phi này, mới là thượng sách.“Phu quân, ta cũng không phải là đi không trở về, chỉ cần bình an sinh hạ hài nhi, đợi chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ mang theo hài tử trở lại bên cạnh chàng, dù sao chỗ có chàng mới là nhà của chúng ta, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.” Không muốn nhìn thấy Nhan Hi lộ ra vẻ mặt đè nén bi phẫn, nó không nên từ hắn lộ ra.Phu quân của nàng cỡ nào tự tin, kiệt ngạo, mắt nhìn xuống chúng sinh.Không nên vì nàng, mà bị trói buộc, không cách nào giương cánh bay lượn.Nàng nghĩ tới cuộc sống bình thản, cũng không có nghĩa là nhất định phải lôi kéo Nhan Hi đi theo.Mỗi người đều có con đường của mình, cho dù là phu thê, cuối cùng cũng phải học được tôn trọng lẫn nhau.Ở thời điểm thỏa đáng nhất làm ra lựa chọn chính xác, vì tương lai không thể có hối hận.Tin tưởng phu quân cơ trí của nàng nhất định có thể nghĩ thông suốt đạo lý dễ hiểu nhất này.“Vi Vi, nữ nhân trong hậu cung Yến quốc chẳng qua là thủ đoạn ổn định triều thần, nếu như sự tồn tại của bọn họ là xúc phạm tới nàng, ta càng có phương pháp duy nhất hữu hiệu xử lí chuyện này.” Nhan Hi giữ tại đầu vai thê tử, đầu ngón tay cũng bắt đầu lạnh.

Chương 633: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 4