Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 642: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 13
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Huynh muội hai người tĩnh tọa ở bên trong mật thất, tựa như lúc trước ở Hỏa Thần giáo.Khác với sự phẫn nộ của hắn, Tô Bối Nhi biểu hiện vô cùng bình tĩnh, dường như người bị ủy khuất lớn lao kia không phải là nàng.Không nói tới một câu liên quan đến Nhan Hi, lại càng không cho Vân Diễm ở trước mặt nàng, nói bất kỳ điều gì có quan hệ với Nhan Hi.“Chúng ta đi thôi, ca ca, kinh thành không phải là chỗ ở lâu, huống chi Nhan Hi đã xuống lệnh truy sát, hắn nói là làm, chúng ta còn sớm phải đi thôi.”Vân Diễm không cách nào tin hỏi, “Bối Nhi, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn như vậy khi nhục muội, là thánh cô của Hỏa Thần giáo, lấy thân phận Chiêu Dương công chúa Lỗ quốc gả tới lại há có thể dễ dàng như vậy bị hắn đuổi trở về, đến lúc đó, con dân Lỗ quốc sẽ nghĩ như thế nào, bệ hạ của chúng ta nghĩ như thế nào? Quan trọng nhất là muội, vũ nhục như vậy nếu không rửa sạch, sau này lấy gì gặp người khác?”Tô Bối Nhi mi mắt vẫn nửa mở, một tia dị quang mạnh biến hoá kỳ lạ mẽ nhanh chóng rồi biến mất, “Đây là số mạng của muội, chẳng thể trách ai, chờ khi trở lại Lỗ quốc, định liền tìm trong núi một am ni cô, đốt đèn nơi cửa phật cho đến cuối đời.”“Hồ đồ!” Nổi giận, Vân Diễm bá ly trà trong tay thật xa, rơi nát bấy, “Muội từ nhỏ tập võ, sao lúc này lại giống như nhi nữ đại gia khuê tú hèn yếu nhu nhược? Xuất gia khổ chính là muội, Nhan Hi có cái gì tổn thất? Cho dù có biết, cũng sẽ không cảm động bởi muội một lòng say mê, hắn chỉ biết chê cười muội vô dụng, trốn tránh thực tế.”Tô Bối Nhi trầm mặc không nói gì, coi như là thừa nhận.“Chuyện này nhất định phải làm cho ra lẽ, bản thân ta muốn nhìn, Sát Thần đến tột cùng là dạng người tài ba gì, cuồng vọng đến như vậy, thần giáo ta, lần này nhất định phải huyết tẩy Yến kinh.” Vân Diễm thật sự nộ giận, trong con mắt vết máu nhàn nhạt ngưng trọng, con ngươi màu đen ở ngoài khoác lên một vòng nhợt nhạt màu đỏ, nói không ra lời quỷ dị.Tô Bối Nhi như cũ trầm mặc, cũng không phụ họa theo, cũng không lên tiếng khuyên can, ngây ngốc dường như là một pho tượng, mất đi sức sống.Căm tức đứng lên, Vân Diễm đột nhiên đứng dậy đi tới đi lui.
Huynh muội hai người tĩnh tọa ở bên trong mật thất, tựa như lúc trước ở Hỏa Thần giáo.
Khác với sự phẫn nộ của hắn, Tô Bối Nhi biểu hiện vô cùng bình tĩnh, dường như người bị ủy khuất lớn lao kia không phải là nàng.
Không nói tới một câu liên quan đến Nhan Hi, lại càng không cho Vân Diễm ở
trước mặt nàng, nói bất kỳ điều gì có quan hệ với Nhan Hi.
“Chúng ta đi thôi, ca ca, kinh thành không phải là chỗ ở lâu, huống chi Nhan
Hi đã xuống lệnh truy sát, hắn nói là làm, chúng ta còn sớm phải đi
thôi.”
Vân Diễm không cách nào tin hỏi, “Bối Nhi, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn như vậy khi nhục muội, là thánh cô của Hỏa Thần giáo, lấy thân
phận Chiêu Dương công chúa Lỗ quốc gả tới lại há có thể dễ dàng như vậy
bị hắn đuổi trở về, đến lúc đó, con dân Lỗ quốc sẽ nghĩ như thế nào, bệ
hạ của chúng ta nghĩ như thế nào? Quan trọng nhất là muội, vũ nhục như
vậy nếu không rửa sạch, sau này lấy gì gặp người khác?”
Tô Bối
Nhi mi mắt vẫn nửa mở, một tia dị quang mạnh biến hoá kỳ lạ mẽ nhanh
chóng rồi biến mất, “Đây là số mạng của muội, chẳng thể trách ai, chờ
khi trở lại Lỗ quốc, định liền tìm trong núi một am ni cô, đốt đèn nơi
cửa phật cho đến cuối đời.”
“Hồ đồ!” Nổi giận, Vân Diễm bá ly trà trong tay thật xa, rơi nát bấy, “Muội từ nhỏ tập võ, sao lúc này lại
giống như nhi nữ đại gia khuê tú hèn yếu nhu nhược? Xuất gia khổ chính
là muội, Nhan Hi có cái gì tổn thất? Cho dù có biết, cũng sẽ không cảm
động bởi muội một lòng say mê, hắn chỉ biết chê cười muội vô dụng, trốn
tránh thực tế.”
Tô Bối Nhi trầm mặc không nói gì, coi như là thừa nhận.
“Chuyện này nhất định phải làm cho ra lẽ, bản thân ta muốn nhìn, Sát Thần đến
tột cùng là dạng người tài ba gì, cuồng vọng đến như vậy, thần giáo ta,
lần này nhất định phải huyết tẩy Yến kinh.” Vân Diễm thật sự nộ giận,
trong con mắt vết máu nhàn nhạt ngưng trọng, con ngươi màu đen ở ngoài
khoác lên một vòng nhợt nhạt màu đỏ, nói không ra lời quỷ dị.
Tô
Bối Nhi như cũ trầm mặc, cũng không phụ họa theo, cũng không lên tiếng
khuyên can, ngây ngốc dường như là một pho tượng, mất đi sức sống.
Căm tức đứng lên, Vân Diễm đột nhiên đứng dậy đi tới đi lui.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Huynh muội hai người tĩnh tọa ở bên trong mật thất, tựa như lúc trước ở Hỏa Thần giáo.Khác với sự phẫn nộ của hắn, Tô Bối Nhi biểu hiện vô cùng bình tĩnh, dường như người bị ủy khuất lớn lao kia không phải là nàng.Không nói tới một câu liên quan đến Nhan Hi, lại càng không cho Vân Diễm ở trước mặt nàng, nói bất kỳ điều gì có quan hệ với Nhan Hi.“Chúng ta đi thôi, ca ca, kinh thành không phải là chỗ ở lâu, huống chi Nhan Hi đã xuống lệnh truy sát, hắn nói là làm, chúng ta còn sớm phải đi thôi.”Vân Diễm không cách nào tin hỏi, “Bối Nhi, chẳng lẽ cứ mặc cho hắn như vậy khi nhục muội, là thánh cô của Hỏa Thần giáo, lấy thân phận Chiêu Dương công chúa Lỗ quốc gả tới lại há có thể dễ dàng như vậy bị hắn đuổi trở về, đến lúc đó, con dân Lỗ quốc sẽ nghĩ như thế nào, bệ hạ của chúng ta nghĩ như thế nào? Quan trọng nhất là muội, vũ nhục như vậy nếu không rửa sạch, sau này lấy gì gặp người khác?”Tô Bối Nhi mi mắt vẫn nửa mở, một tia dị quang mạnh biến hoá kỳ lạ mẽ nhanh chóng rồi biến mất, “Đây là số mạng của muội, chẳng thể trách ai, chờ khi trở lại Lỗ quốc, định liền tìm trong núi một am ni cô, đốt đèn nơi cửa phật cho đến cuối đời.”“Hồ đồ!” Nổi giận, Vân Diễm bá ly trà trong tay thật xa, rơi nát bấy, “Muội từ nhỏ tập võ, sao lúc này lại giống như nhi nữ đại gia khuê tú hèn yếu nhu nhược? Xuất gia khổ chính là muội, Nhan Hi có cái gì tổn thất? Cho dù có biết, cũng sẽ không cảm động bởi muội một lòng say mê, hắn chỉ biết chê cười muội vô dụng, trốn tránh thực tế.”Tô Bối Nhi trầm mặc không nói gì, coi như là thừa nhận.“Chuyện này nhất định phải làm cho ra lẽ, bản thân ta muốn nhìn, Sát Thần đến tột cùng là dạng người tài ba gì, cuồng vọng đến như vậy, thần giáo ta, lần này nhất định phải huyết tẩy Yến kinh.” Vân Diễm thật sự nộ giận, trong con mắt vết máu nhàn nhạt ngưng trọng, con ngươi màu đen ở ngoài khoác lên một vòng nhợt nhạt màu đỏ, nói không ra lời quỷ dị.Tô Bối Nhi như cũ trầm mặc, cũng không phụ họa theo, cũng không lên tiếng khuyên can, ngây ngốc dường như là một pho tượng, mất đi sức sống.Căm tức đứng lên, Vân Diễm đột nhiên đứng dậy đi tới đi lui.