Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 653: Ngọc Thái phi hoa lệ xoay người 9
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Người trong cung nàng quen biết cũng không nhiều, người nào có thể viết như vậy một phong thư cho nàng đâu? Trong nháy mắt muốn hủy đi phong thư kia, Đào Tiểu Vi hồi tưởng, trừ số ít mấy lão thái giám thường xuyên đến van cầu gặp Nhan Hi ra, nàng cũng chỉ biết Tô Bối Nhi, bây giờ ngay cả nàng ta cũng bị Nhan Hi đuổi đi, còn ai vào đây chứ?Lão thái giám chắc là không biết có con dấu như vậy.Tô Bối Nhi, cũng sẽ không phí sức lực viết thư cho nàng.Một tờ giấy mỏng như cánh ve, là cống phẩm, dùng mai hương hun qua, cầm trong tay còn có cảm giác tâm thần sảng khoái.“Tiểu Đào Nhi:Nhiều năm không thấy, thủy chung không cách nào cùng muội muội liên lạc, đêm không thể ngủ, nước mắt tràn đầy vành mắt.Trưởng công chúa Tuyết Nhi mất sớm, chỉ còn Nhị tỷ sống một mình trong cung, mong sinh thời có thể cùng Tam muội gặp nhau, tự tình tỷ muội.Ngọc công chúa ( tự tay viết ) “Đào Tiểu Vi thân thể liên tục lay động, tay đỡ lấy góc bàn mới đem thân thể ổn định lại, không dám tin xoa mắt, đem một trang giấy chưa đầy trăm chữ xem bảy tám lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía cuối bức thư, mấy đạo bút vẽ phác thảo ra một đoạn hoa mai trên cành.Ba đóa hoa trên cành, còn có một đóa bay xuống trong gió, xoay tròn phiêu linh.Không có sai, phái người đưa tin tới nhất định chính là người của Nhị tỷ – Ngọc công chúa.Tề quốc lúc chưa mất, phụ hoàng sủng ái tỷ muội ba người, không để ý tới tổ chế, cố ý đem ba tỷ muội để sống ở tẩm cung, tránh cho các nàng trôi qua cuộc sống lạnh lùng, sớm mất đi thiên tính hài đồng hoạt bát.Khi đó trưởng công chúa Tuyết Nhi cùng Nhị công chúa Ngọc Nhi thường xuyên mang theo nàng cùng nhau chơi đùa, hai nàng đều là tài nữ, cầm bức tranh song tuyệt, Tuyết Nhi tỷ tỷ có vật yêu thích là thúy trúc, mà Ngọc Nhi tỷ tỷ cũng yêu hoa mai, lấy chúng làm dấu hiệu, các nàng thường đối với Đào Tiểu Vi nho nhỏ nói, tương lai đợi nàng trưởng thành, sẽ lấy hoa đào làm ký hiệu, họa lên mấy đóa nụ hoa.Nhị tỷ, nhất định là Nhị tỷ, trừ nhị tỷ ra, không có ai hiểu ký hiệu giao ước giữa các nàng.Tuyết tỷ tỷ mất sớm? Nàng tại sao hoàn toàn không biết?Nhiều năm như vậy cắt đứt liên lạc, nàng vẫn cho là các nàng ở trong cung cuộc sống thật là tốt, nào có nghĩ đến sinh ra nhiều biến cố như vậy.
Người trong cung nàng
quen biết cũng không nhiều, người nào có thể viết như vậy một phong thư
cho nàng đâu? Trong nháy mắt muốn hủy đi phong thư kia, Đào Tiểu Vi hồi
tưởng, trừ số ít mấy lão thái giám thường xuyên đến van cầu gặp Nhan Hi
ra, nàng cũng chỉ biết Tô Bối Nhi, bây giờ ngay cả nàng ta cũng bị Nhan
Hi đuổi đi, còn ai vào đây chứ?
Lão thái giám chắc là không biết có con dấu như vậy.
Tô Bối Nhi, cũng sẽ không phí sức lực viết thư cho nàng.
Một tờ giấy mỏng như cánh ve, là cống phẩm, dùng mai hương hun qua, cầm trong tay còn có cảm giác tâm thần sảng khoái.
“Tiểu Đào Nhi:
Nhiều năm không thấy, thủy chung không cách nào cùng muội muội liên lạc, đêm không thể ngủ, nước mắt tràn đầy vành mắt.
Trưởng công chúa Tuyết Nhi mất sớm, chỉ còn Nhị tỷ sống một mình trong cung,
mong sinh thời có thể cùng Tam muội gặp nhau, tự tình tỷ muội.
Ngọc công chúa ( tự tay viết ) “
Đào Tiểu Vi thân thể liên tục lay động, tay đỡ lấy góc bàn mới đem thân thể ổn định lại, không dám tin xoa mắt, đem một trang giấy chưa đầy trăm
chữ xem bảy tám lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía cuối bức thư, mấy
đạo bút vẽ phác thảo ra một đoạn hoa mai trên cành.
Ba đóa hoa trên cành, còn có một đóa bay xuống trong gió, xoay tròn phiêu linh.
Không có sai, phái người đưa tin tới nhất định chính là người của Nhị tỷ – Ngọc công chúa.
Tề quốc lúc chưa mất, phụ hoàng sủng ái tỷ muội ba người, không để ý tới
tổ chế, cố ý đem ba tỷ muội để sống ở tẩm cung, tránh cho các nàng trôi
qua cuộc sống lạnh lùng, sớm mất đi thiên tính hài đồng hoạt bát.
Khi đó trưởng công chúa Tuyết Nhi cùng Nhị công chúa Ngọc Nhi thường xuyên
mang theo nàng cùng nhau chơi đùa, hai nàng đều là tài nữ, cầm bức tranh song tuyệt, Tuyết Nhi tỷ tỷ có vật yêu thích là thúy trúc, mà Ngọc Nhi
tỷ tỷ cũng yêu hoa mai, lấy chúng làm dấu hiệu, các nàng thường đối với
Đào Tiểu Vi nho nhỏ nói, tương lai đợi nàng trưởng thành, sẽ lấy hoa đào làm ký hiệu, họa lên mấy đóa nụ hoa.
Nhị tỷ, nhất định là Nhị tỷ, trừ nhị tỷ ra, không có ai hiểu ký hiệu giao ước giữa các nàng.
Tuyết tỷ tỷ mất sớm? Nàng tại sao hoàn toàn không biết?
Nhiều năm như vậy cắt đứt liên lạc, nàng vẫn cho là các nàng ở trong cung
cuộc sống thật là tốt, nào có nghĩ đến sinh ra nhiều biến cố như vậy.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Người trong cung nàng quen biết cũng không nhiều, người nào có thể viết như vậy một phong thư cho nàng đâu? Trong nháy mắt muốn hủy đi phong thư kia, Đào Tiểu Vi hồi tưởng, trừ số ít mấy lão thái giám thường xuyên đến van cầu gặp Nhan Hi ra, nàng cũng chỉ biết Tô Bối Nhi, bây giờ ngay cả nàng ta cũng bị Nhan Hi đuổi đi, còn ai vào đây chứ?Lão thái giám chắc là không biết có con dấu như vậy.Tô Bối Nhi, cũng sẽ không phí sức lực viết thư cho nàng.Một tờ giấy mỏng như cánh ve, là cống phẩm, dùng mai hương hun qua, cầm trong tay còn có cảm giác tâm thần sảng khoái.“Tiểu Đào Nhi:Nhiều năm không thấy, thủy chung không cách nào cùng muội muội liên lạc, đêm không thể ngủ, nước mắt tràn đầy vành mắt.Trưởng công chúa Tuyết Nhi mất sớm, chỉ còn Nhị tỷ sống một mình trong cung, mong sinh thời có thể cùng Tam muội gặp nhau, tự tình tỷ muội.Ngọc công chúa ( tự tay viết ) “Đào Tiểu Vi thân thể liên tục lay động, tay đỡ lấy góc bàn mới đem thân thể ổn định lại, không dám tin xoa mắt, đem một trang giấy chưa đầy trăm chữ xem bảy tám lần, cuối cùng tầm mắt rơi vào phía cuối bức thư, mấy đạo bút vẽ phác thảo ra một đoạn hoa mai trên cành.Ba đóa hoa trên cành, còn có một đóa bay xuống trong gió, xoay tròn phiêu linh.Không có sai, phái người đưa tin tới nhất định chính là người của Nhị tỷ – Ngọc công chúa.Tề quốc lúc chưa mất, phụ hoàng sủng ái tỷ muội ba người, không để ý tới tổ chế, cố ý đem ba tỷ muội để sống ở tẩm cung, tránh cho các nàng trôi qua cuộc sống lạnh lùng, sớm mất đi thiên tính hài đồng hoạt bát.Khi đó trưởng công chúa Tuyết Nhi cùng Nhị công chúa Ngọc Nhi thường xuyên mang theo nàng cùng nhau chơi đùa, hai nàng đều là tài nữ, cầm bức tranh song tuyệt, Tuyết Nhi tỷ tỷ có vật yêu thích là thúy trúc, mà Ngọc Nhi tỷ tỷ cũng yêu hoa mai, lấy chúng làm dấu hiệu, các nàng thường đối với Đào Tiểu Vi nho nhỏ nói, tương lai đợi nàng trưởng thành, sẽ lấy hoa đào làm ký hiệu, họa lên mấy đóa nụ hoa.Nhị tỷ, nhất định là Nhị tỷ, trừ nhị tỷ ra, không có ai hiểu ký hiệu giao ước giữa các nàng.Tuyết tỷ tỷ mất sớm? Nàng tại sao hoàn toàn không biết?Nhiều năm như vậy cắt đứt liên lạc, nàng vẫn cho là các nàng ở trong cung cuộc sống thật là tốt, nào có nghĩ đến sinh ra nhiều biến cố như vậy.