Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 663: Vừa chính vừa tà 1

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi mở to mắt.Chợt lên tiếng hét to, “Cửu Đỉnh.”“Gia.” Mặc nhiên đi theo ngự giá, hắn lập tức cưỡi ngựa nhích tới gần.“Hôm nay ngừng lâm triều.” Dừng một chút, lại nói, “Bãi giá ngự thư phòng, bảo Ngọc Thái phi kiến giá.”Không hỏi nguyên nhân, bất kể đúng sai, Cửu Đỉnh lập tức bắt tay vào làm, thi hành mệnh lệnh.Nhan Hi lúc này mới quay đầu lại, nhìn về Đào Tiểu Vi, trong mắt lạnh có một lớp sương mù không tầm thường, che đậy cảm xúc của hắn, làm cho người phân biệt không ra đâu mới là chân chính tâm tư.Đào Tiểu Vi cuối cùng còn chưa có học xong phải thế nào để tâm nguội lạnh trước Nhan Hi, không còn dũng khí nhìn thẳng vào hắn, không được tự nhiên đem đầu chuyển hướng bên kia, đem trong hốc mắt ẩm ướt bức về.Nàng đang đợi, chờ Nhan Hi giống như thường ngày giống nhau là người đầu tiên thỏa hiệp, chờ hắn đem cái gọi là đau buồn âm thầm, nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ, một tia ý thức nói cho nàng nghe, cho dù có hoang đường đi nữa, cho dù là lấy cớ cũng được, nàng cũng có thể thuận thế tha thứ hắn, sẽ không cho một lòng bị yêu cùng hận chặt kéo ra, đau triệt nội tâm.Nhan Hi thân thể cứng ngắc, tấu chương trên đùi đã sớm chảy xuống đến một bên, ngã ở dưới chân, hắn cũng lười đưa tay đi nhặt. Giống như một ngọn núi cao lù lù bất động, vững vàng ngồi vào chỗ của mình, đem tất cả bên ngoài bỏ qua, lùi về bên trong thân thể, lưu lại, cũng chỉ có băng hàn lạnh lùng so sánh với tuyết sơn cao nhất còn muốn hơn.Giờ khắc này, thân thể của bọn họ ai cũng không gần nhau.Nhưng lòng của bọn họ, như trước nay chưa có xa nhau.Một ít chỉ bởi vì Tuyết công chúa chết đi mà bị thật sâu vết thương, đau ở trong lòng Đào Tiểu Vi, nhưng nó cũng không làm cho nàng không nhìn thẳng Nhan Hi lần nữa.Tại sao không nói lời nào đâu?Tại sao không giải thích?Nếu trong lòng không thẹn, vì sao không nói một lời lấy mà trầm mặc để giằng co.Từ đầu đến chân, bị một chậu nước lạnh tưới ướt đẫm, ngay cả xương cũng nhiễm hàn khí.Đào Tiểu Vi bỗng nhiên có chút sợ hãi.Chẳng lẽ, nàng cùng Nhan Hi cuộc sống sau này sẽ phải dưới tình huống này mà sống sao?Này thật là một loại so sánh với chết còn khó tiếp nhận hơn.Cúi đầu, đầu nặng trĩu, từ sau gáy tê dại và đau đớn dần dần chiếm cứ giác quan, cỗ kiệu nhẹ lắc lư, nhanh chóng làm cho đau đớn kia tràn ngập đến cả đầu.

Nhan Hi mở to mắt.

Chợt lên tiếng hét to, “Cửu Đỉnh.”

“Gia.” Mặc nhiên đi theo ngự giá, hắn lập tức cưỡi ngựa nhích tới gần.

“Hôm nay ngừng lâm triều.” Dừng một chút, lại nói, “Bãi giá ngự thư phòng, bảo Ngọc Thái phi kiến giá.”

Không hỏi nguyên nhân, bất kể đúng sai, Cửu Đỉnh lập tức bắt tay vào làm, thi hành mệnh lệnh.

Nhan Hi lúc này mới quay đầu lại, nhìn về Đào Tiểu Vi, trong mắt lạnh có một lớp sương mù không tầm thường, che đậy cảm xúc của hắn, làm cho người
phân biệt không ra đâu mới là chân chính tâm tư.

Đào Tiểu Vi cuối cùng còn chưa có học xong phải thế nào để tâm nguội lạnh trước Nhan Hi, không còn dũng khí nhìn thẳng vào hắn, không được tự nhiên đem đầu
chuyển hướng bên kia, đem trong hốc mắt ẩm ướt bức về.

Nàng đang
đợi, chờ Nhan Hi giống như thường ngày giống nhau là người đầu tiên thỏa hiệp, chờ hắn đem cái gọi là đau buồn âm thầm, nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ, một tia ý thức nói cho nàng nghe, cho dù có hoang đường đi nữa, cho dù
là lấy cớ cũng được, nàng cũng có thể thuận thế tha thứ hắn, sẽ không
cho một lòng bị yêu cùng hận chặt kéo ra, đau triệt nội tâm.

Nhan Hi thân thể cứng ngắc, tấu chương trên đùi đã sớm chảy xuống đến một
bên, ngã ở dưới chân, hắn cũng lười đưa tay đi nhặt. Giống như một ngọn
núi cao lù lù bất động, vững vàng ngồi vào chỗ của mình, đem tất cả bên
ngoài bỏ qua, lùi về bên trong thân thể, lưu lại, cũng chỉ có băng hàn
lạnh lùng so sánh với tuyết sơn cao nhất còn muốn hơn.

Giờ khắc này, thân thể của bọn họ ai cũng không gần nhau.

Nhưng lòng của bọn họ, như trước nay chưa có xa nhau.

Một ít chỉ bởi vì Tuyết công chúa chết đi mà bị thật sâu vết thương, đau ở
trong lòng Đào Tiểu Vi, nhưng nó cũng không làm cho nàng không nhìn
thẳng Nhan Hi lần nữa.

Tại sao không nói lời nào đâu?

Tại sao không giải thích?

Nếu trong lòng không thẹn, vì sao không nói một lời lấy mà trầm mặc để giằng co.

Từ đầu đến chân, bị một chậu nước lạnh tưới ướt đẫm, ngay cả xương cũng nhiễm hàn khí.

Đào Tiểu Vi bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ, nàng cùng Nhan Hi cuộc sống sau này sẽ phải dưới tình huống này mà sống sao?

Này thật là một loại so sánh với chết còn khó tiếp nhận hơn.

Cúi đầu, đầu nặng trĩu, từ sau gáy tê dại và đau đớn dần dần chiếm cứ giác
quan, cỗ kiệu nhẹ lắc lư, nhanh chóng làm cho đau đớn kia tràn ngập đến
cả đầu.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi mở to mắt.Chợt lên tiếng hét to, “Cửu Đỉnh.”“Gia.” Mặc nhiên đi theo ngự giá, hắn lập tức cưỡi ngựa nhích tới gần.“Hôm nay ngừng lâm triều.” Dừng một chút, lại nói, “Bãi giá ngự thư phòng, bảo Ngọc Thái phi kiến giá.”Không hỏi nguyên nhân, bất kể đúng sai, Cửu Đỉnh lập tức bắt tay vào làm, thi hành mệnh lệnh.Nhan Hi lúc này mới quay đầu lại, nhìn về Đào Tiểu Vi, trong mắt lạnh có một lớp sương mù không tầm thường, che đậy cảm xúc của hắn, làm cho người phân biệt không ra đâu mới là chân chính tâm tư.Đào Tiểu Vi cuối cùng còn chưa có học xong phải thế nào để tâm nguội lạnh trước Nhan Hi, không còn dũng khí nhìn thẳng vào hắn, không được tự nhiên đem đầu chuyển hướng bên kia, đem trong hốc mắt ẩm ướt bức về.Nàng đang đợi, chờ Nhan Hi giống như thường ngày giống nhau là người đầu tiên thỏa hiệp, chờ hắn đem cái gọi là đau buồn âm thầm, nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ, một tia ý thức nói cho nàng nghe, cho dù có hoang đường đi nữa, cho dù là lấy cớ cũng được, nàng cũng có thể thuận thế tha thứ hắn, sẽ không cho một lòng bị yêu cùng hận chặt kéo ra, đau triệt nội tâm.Nhan Hi thân thể cứng ngắc, tấu chương trên đùi đã sớm chảy xuống đến một bên, ngã ở dưới chân, hắn cũng lười đưa tay đi nhặt. Giống như một ngọn núi cao lù lù bất động, vững vàng ngồi vào chỗ của mình, đem tất cả bên ngoài bỏ qua, lùi về bên trong thân thể, lưu lại, cũng chỉ có băng hàn lạnh lùng so sánh với tuyết sơn cao nhất còn muốn hơn.Giờ khắc này, thân thể của bọn họ ai cũng không gần nhau.Nhưng lòng của bọn họ, như trước nay chưa có xa nhau.Một ít chỉ bởi vì Tuyết công chúa chết đi mà bị thật sâu vết thương, đau ở trong lòng Đào Tiểu Vi, nhưng nó cũng không làm cho nàng không nhìn thẳng Nhan Hi lần nữa.Tại sao không nói lời nào đâu?Tại sao không giải thích?Nếu trong lòng không thẹn, vì sao không nói một lời lấy mà trầm mặc để giằng co.Từ đầu đến chân, bị một chậu nước lạnh tưới ướt đẫm, ngay cả xương cũng nhiễm hàn khí.Đào Tiểu Vi bỗng nhiên có chút sợ hãi.Chẳng lẽ, nàng cùng Nhan Hi cuộc sống sau này sẽ phải dưới tình huống này mà sống sao?Này thật là một loại so sánh với chết còn khó tiếp nhận hơn.Cúi đầu, đầu nặng trĩu, từ sau gáy tê dại và đau đớn dần dần chiếm cứ giác quan, cỗ kiệu nhẹ lắc lư, nhanh chóng làm cho đau đớn kia tràn ngập đến cả đầu.

Chương 663: Vừa chính vừa tà 1