Tác giả:

Thù hận một người có dễ dàng không? Này phải xem đằng ấy hỏi ai, nếu là hỏi Đức Giáo hoàng, ngài sẽ nói: Đứa nhỏ, thần yêu thế nhân. Cảm ơn, đáp án này đây không cần, tạm biệt. Nếu như đằng ấy hỏi Chúc Tử Lộ, cậu ta sẽ nói cho mà biết rằng: Thù hận một người rất đơn giản, chính là từ ánh mắt đầu tiên mà đằng ấy nhìn thấy đối phương. Cậu ta cùng với Lạc Thiệu Dã chính là như vậy. Chúc Tử Lộ, mười tám tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Thiệu Dã đã chán ghét. Lạc Thiệu Dã, mười tám tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chúc Tử Lộ đã bị chán ghét. Không nên hỏi vì sao. Cái vấn đề này quá thâm ảo, thâm ảo đến mức làm người ta cứ muốn hỏi là vì sao? Lạc Thiệu Dã chỉ có thể nhún vai, cậu ta đâu có biết vì sao lại bị chán ghét, người kia quả thực không làm sao mà hiểu nổi! Chúc Tử Lộ sẽ liếc mắt xem thường, người kia nhìn kiểu gì cũng chọc người ta phải ghét, này có cái gì là vì sao? Còn hỏi nữa mấy người càng chọc người chán ghét. Chẳng qua là hai người này…

Chương 44-7: Tình Yêu Ngốc Nghếch (Cặp đôi: Đại TrìxTiểu Quất) (7)

Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu ĐiTác giả: MonolifeTruyện Đam MỹThù hận một người có dễ dàng không? Này phải xem đằng ấy hỏi ai, nếu là hỏi Đức Giáo hoàng, ngài sẽ nói: Đứa nhỏ, thần yêu thế nhân. Cảm ơn, đáp án này đây không cần, tạm biệt. Nếu như đằng ấy hỏi Chúc Tử Lộ, cậu ta sẽ nói cho mà biết rằng: Thù hận một người rất đơn giản, chính là từ ánh mắt đầu tiên mà đằng ấy nhìn thấy đối phương. Cậu ta cùng với Lạc Thiệu Dã chính là như vậy. Chúc Tử Lộ, mười tám tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Thiệu Dã đã chán ghét. Lạc Thiệu Dã, mười tám tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chúc Tử Lộ đã bị chán ghét. Không nên hỏi vì sao. Cái vấn đề này quá thâm ảo, thâm ảo đến mức làm người ta cứ muốn hỏi là vì sao? Lạc Thiệu Dã chỉ có thể nhún vai, cậu ta đâu có biết vì sao lại bị chán ghét, người kia quả thực không làm sao mà hiểu nổi! Chúc Tử Lộ sẽ liếc mắt xem thường, người kia nhìn kiểu gì cũng chọc người ta phải ghét, này có cái gì là vì sao? Còn hỏi nữa mấy người càng chọc người chán ghét. Chẳng qua là hai người này… “Đại, Đại Trì?” Tiểu Quất khẩn trương chớp chớp mắt khiến Đại Trì không thể che giấu nhãn thần hơn nữa, thấy tim đập gia tốc, không khỏi buông ra cầm tay Đại Trì, thân thể căng lên hơi hơi ngửa ra sau.Rất sợ hãi nha…“A... A ân…” Vừa mới bước lui vài bước, Đại Trì liền đè ép lên, môi vừa vặn chạm lên điểm mẫn cảm trước ngực đã bị lời lẽ k*ch th*ch, Tiểu Quất đặt tay lên vai Đại Trì, không biết nên thôi hay là nên nắm.Bên đùi bị v**t v*, hai chân bị tách ra, bộ vị nóng bỏng cọ vào chính mình ma sát, Tiểu Quất có điểm hoảng sợ, nói không nên lời, loại tâm tình này là chờ mong vẫn là sợ hãi, tóm lại... Hik —— thật khẩn trương a!“A... Không cần! Đau quá! Ô…” Cảm giác có cự vật chen vào, bộ vị theo bản năng kháng cự mà co rút lại, Tiểu Quất đau đến hai tay ngăn lại Đại Trì, khó nhịn khóc nức nở.“Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta không cần làm, đừng khóc…” Nửa người dưới trướng đau, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Quất đau đến khóc lên rồi, Đại Trì cũng sợ cháng váng, ôm chặt Tiểu Quất, vỗ lưng cậu làm yên lòng.Thật là khó chịu… Chuyện khó khăn như thế, anh của ta sao vậy có thể mỗi ngày đều làm? Anh ấy có phải hay không mặc kệ người ta chết sống liền cứng rắn thượng a? Thật sự là cầm thú… Đại Trì nghĩ tới lão ca nhà mình mỗi đêm ở cách vách phòng binh binh bàng bàng “Đánh đụng cầu”, nội tâm liền từ nói hâm mộ không nên lời biến thành oán hận, bởi vì cậu ăn không được “quýt”, thực cảm thấy quá chua.Đáng giận! Đến bước cuối cùng rồi mà…Chính là cậu luyến tiếc mình không thể giống vô nhân tính như lão ca, cứng rắn làm ẩu, tên cầm thú kia… ( này thuần túy là Đại Trì oán hận giận chó đánh mèo. Ca ca là vô tội Orz)“A? Thật sự không làm sao…” Tiểu Quất nghi hoặc hỏi, đình chỉ khóc nức nở.“Thật sự thật sự.” Đại Trì đều không biết mình là đang trả lời Tiểu Quất, hay là đang liều mạng thuyết phục mình. Trời ạ… Rất thống khổ, ta cũng không thể không có lương tâm? Để cho ta cầm thú một lần thôi! (>口

“Đại, Đại Trì?” Tiểu Quất khẩn trương chớp chớp mắt khiến Đại Trì không thể che giấu nhãn thần hơn nữa, thấy tim đập gia tốc, không khỏi buông ra cầm tay Đại Trì, thân thể căng lên hơi hơi ngửa ra sau.

Rất sợ hãi nha…

“A... A ân…” Vừa mới bước lui vài bước, Đại Trì liền đè ép lên, môi vừa vặn chạm lên điểm mẫn cảm trước ngực đã bị lời lẽ k*ch th*ch, Tiểu Quất đặt tay lên vai Đại Trì, không biết nên thôi hay là nên nắm.

Bên đùi bị v**t v*, hai chân bị tách ra, bộ vị nóng bỏng cọ vào chính mình ma sát, Tiểu Quất có điểm hoảng sợ, nói không nên lời, loại tâm tình này là chờ mong vẫn là sợ hãi, tóm lại... Hik —— thật khẩn trương a!

“A... Không cần! Đau quá! Ô…” Cảm giác có cự vật chen vào, bộ vị theo bản năng kháng cự mà co rút lại, Tiểu Quất đau đến hai tay ngăn lại Đại Trì, khó nhịn khóc nức nở.

“Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta không cần làm, đừng khóc…” Nửa người dưới trướng đau, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Quất đau đến khóc lên rồi, Đại Trì cũng sợ cháng váng, ôm chặt Tiểu Quất, vỗ lưng cậu làm yên lòng.

Thật là khó chịu… Chuyện khó khăn như thế, anh của ta sao vậy có thể mỗi ngày đều làm? Anh ấy có phải hay không mặc kệ người ta chết sống liền cứng rắn thượng a? Thật sự là cầm thú… Đại Trì nghĩ tới lão ca nhà mình mỗi đêm ở cách vách phòng binh binh bàng bàng “Đánh đụng cầu”, nội tâm liền từ nói hâm mộ không nên lời biến thành oán hận, bởi vì cậu ăn không được “quýt”, thực cảm thấy quá chua.

Đáng giận! Đến bước cuối cùng rồi mà…Chính là cậu luyến tiếc mình không thể giống vô nhân tính như lão ca, cứng rắn làm ẩu, tên cầm thú kia… ( này thuần túy là Đại Trì oán hận giận chó đánh mèo. Ca ca là vô tội Orz)

“A? Thật sự không làm sao…” Tiểu Quất nghi hoặc hỏi, đình chỉ khóc nức nở.

“Thật sự thật sự.” Đại Trì đều không biết mình là đang trả lời Tiểu Quất, hay là đang liều mạng thuyết phục mình. Trời ạ… Rất thống khổ, ta cũng không thể không có lương tâm? Để cho ta cầm thú một lần thôi! (>口

Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu ĐiTác giả: MonolifeTruyện Đam MỹThù hận một người có dễ dàng không? Này phải xem đằng ấy hỏi ai, nếu là hỏi Đức Giáo hoàng, ngài sẽ nói: Đứa nhỏ, thần yêu thế nhân. Cảm ơn, đáp án này đây không cần, tạm biệt. Nếu như đằng ấy hỏi Chúc Tử Lộ, cậu ta sẽ nói cho mà biết rằng: Thù hận một người rất đơn giản, chính là từ ánh mắt đầu tiên mà đằng ấy nhìn thấy đối phương. Cậu ta cùng với Lạc Thiệu Dã chính là như vậy. Chúc Tử Lộ, mười tám tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Thiệu Dã đã chán ghét. Lạc Thiệu Dã, mười tám tuổi, giới tính nam, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chúc Tử Lộ đã bị chán ghét. Không nên hỏi vì sao. Cái vấn đề này quá thâm ảo, thâm ảo đến mức làm người ta cứ muốn hỏi là vì sao? Lạc Thiệu Dã chỉ có thể nhún vai, cậu ta đâu có biết vì sao lại bị chán ghét, người kia quả thực không làm sao mà hiểu nổi! Chúc Tử Lộ sẽ liếc mắt xem thường, người kia nhìn kiểu gì cũng chọc người ta phải ghét, này có cái gì là vì sao? Còn hỏi nữa mấy người càng chọc người chán ghét. Chẳng qua là hai người này… “Đại, Đại Trì?” Tiểu Quất khẩn trương chớp chớp mắt khiến Đại Trì không thể che giấu nhãn thần hơn nữa, thấy tim đập gia tốc, không khỏi buông ra cầm tay Đại Trì, thân thể căng lên hơi hơi ngửa ra sau.Rất sợ hãi nha…“A... A ân…” Vừa mới bước lui vài bước, Đại Trì liền đè ép lên, môi vừa vặn chạm lên điểm mẫn cảm trước ngực đã bị lời lẽ k*ch th*ch, Tiểu Quất đặt tay lên vai Đại Trì, không biết nên thôi hay là nên nắm.Bên đùi bị v**t v*, hai chân bị tách ra, bộ vị nóng bỏng cọ vào chính mình ma sát, Tiểu Quất có điểm hoảng sợ, nói không nên lời, loại tâm tình này là chờ mong vẫn là sợ hãi, tóm lại... Hik —— thật khẩn trương a!“A... Không cần! Đau quá! Ô…” Cảm giác có cự vật chen vào, bộ vị theo bản năng kháng cự mà co rút lại, Tiểu Quất đau đến hai tay ngăn lại Đại Trì, khó nhịn khóc nức nở.“Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta không cần làm, đừng khóc…” Nửa người dưới trướng đau, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Quất đau đến khóc lên rồi, Đại Trì cũng sợ cháng váng, ôm chặt Tiểu Quất, vỗ lưng cậu làm yên lòng.Thật là khó chịu… Chuyện khó khăn như thế, anh của ta sao vậy có thể mỗi ngày đều làm? Anh ấy có phải hay không mặc kệ người ta chết sống liền cứng rắn thượng a? Thật sự là cầm thú… Đại Trì nghĩ tới lão ca nhà mình mỗi đêm ở cách vách phòng binh binh bàng bàng “Đánh đụng cầu”, nội tâm liền từ nói hâm mộ không nên lời biến thành oán hận, bởi vì cậu ăn không được “quýt”, thực cảm thấy quá chua.Đáng giận! Đến bước cuối cùng rồi mà…Chính là cậu luyến tiếc mình không thể giống vô nhân tính như lão ca, cứng rắn làm ẩu, tên cầm thú kia… ( này thuần túy là Đại Trì oán hận giận chó đánh mèo. Ca ca là vô tội Orz)“A? Thật sự không làm sao…” Tiểu Quất nghi hoặc hỏi, đình chỉ khóc nức nở.“Thật sự thật sự.” Đại Trì đều không biết mình là đang trả lời Tiểu Quất, hay là đang liều mạng thuyết phục mình. Trời ạ… Rất thống khổ, ta cũng không thể không có lương tâm? Để cho ta cầm thú một lần thôi! (>口

Chương 44-7: Tình Yêu Ngốc Nghếch (Cặp đôi: Đại TrìxTiểu Quất) (7)