“Tha ta… Ta chỉ nghe lệnh hành sự, van cầu ngươi, không nên…” “Muốn ta không giết ngươi… Tốt thôi! Vậy nói, là ai sai ngươi đến ám sát ta?” “Ta, ta không thể nói… Nếu như ta nói ra, hắn chắc chắn sẽ giết ta!” “Ngươi không nói hắn vẫn như cũ sẽ giết ngươi! Nếu như ngươi hiện tại khai ra, bản vương còn có thể lo lắng tha cho cái mạng chó của ngươi…” Quỳ trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, hắn để lộ ra dáng vẻ chật vật không cam chịu, cúi đầu lo lắng một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn nam tử khôi vĩ đang ở trước mặt mình. “Chuyện này… chuyện này là… A…” Tên kia chưa kịp nói xong đã bị thích khách đứng ở một nơi bí mật nào đó ám sát. Đúng là bọn chúng có thể lợi dụng cơ hội tốt thật. Nhưng cho dù có vết thương trên người, muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, dù sao hắn đường đường là vua của Ma giới, bọn sát thủ kia trong lòng biết rõ ràng, vậy nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ! Qua một hồi lâu sau… Nam tử thấy toàn bộ sát thủ đã rút lui trong nháy mắt, hắn mới dỡ xuống…
Chương 13
Ma Vương Đích Bán Mình Nam HoanTác giả: Đồng HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn“Tha ta… Ta chỉ nghe lệnh hành sự, van cầu ngươi, không nên…” “Muốn ta không giết ngươi… Tốt thôi! Vậy nói, là ai sai ngươi đến ám sát ta?” “Ta, ta không thể nói… Nếu như ta nói ra, hắn chắc chắn sẽ giết ta!” “Ngươi không nói hắn vẫn như cũ sẽ giết ngươi! Nếu như ngươi hiện tại khai ra, bản vương còn có thể lo lắng tha cho cái mạng chó của ngươi…” Quỳ trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, hắn để lộ ra dáng vẻ chật vật không cam chịu, cúi đầu lo lắng một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn nam tử khôi vĩ đang ở trước mặt mình. “Chuyện này… chuyện này là… A…” Tên kia chưa kịp nói xong đã bị thích khách đứng ở một nơi bí mật nào đó ám sát. Đúng là bọn chúng có thể lợi dụng cơ hội tốt thật. Nhưng cho dù có vết thương trên người, muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, dù sao hắn đường đường là vua của Ma giới, bọn sát thủ kia trong lòng biết rõ ràng, vậy nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ! Qua một hồi lâu sau… Nam tử thấy toàn bộ sát thủ đã rút lui trong nháy mắt, hắn mới dỡ xuống… Khi Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, may mà Ám Dạ đã rời khỏi Tật Hồn Cung, đi đến Ma điện cùng hội Lỗ Tân Tư thương thảo chính vụ. Bằng không Thiệu Đê Vĩ thật sự không biết nên đối mặt với Ám Dạ như thế nào, nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua, kia Đê Vĩ liền hận không thể đem chính mình giấu đi. . . . . .Y như thế nào có thể nói những lời đáng xấu hổ vậy chứ?Thiệu Đê Vĩ càng nghĩ càng mắc cỡ, y đột nhiên khẽ gọi tên ai đó, sau đó thì lại ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn. (ui đáng yêu >”
Khi Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, may mà Ám Dạ đã rời khỏi Tật Hồn Cung, đi đến Ma điện cùng hội Lỗ Tân Tư thương thảo chính vụ. Bằng không Thiệu Đê Vĩ thật sự không biết nên đối mặt với Ám Dạ như thế nào, nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua, kia Đê Vĩ liền hận không thể đem chính mình giấu đi. . . . . .
Y như thế nào có thể nói những lời đáng xấu hổ vậy chứ?
Thiệu Đê Vĩ càng nghĩ càng mắc cỡ, y đột nhiên khẽ gọi tên ai đó, sau đó thì lại ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn. (ui đáng yêu >”
Ma Vương Đích Bán Mình Nam HoanTác giả: Đồng HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn“Tha ta… Ta chỉ nghe lệnh hành sự, van cầu ngươi, không nên…” “Muốn ta không giết ngươi… Tốt thôi! Vậy nói, là ai sai ngươi đến ám sát ta?” “Ta, ta không thể nói… Nếu như ta nói ra, hắn chắc chắn sẽ giết ta!” “Ngươi không nói hắn vẫn như cũ sẽ giết ngươi! Nếu như ngươi hiện tại khai ra, bản vương còn có thể lo lắng tha cho cái mạng chó của ngươi…” Quỳ trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, hắn để lộ ra dáng vẻ chật vật không cam chịu, cúi đầu lo lắng một lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn nam tử khôi vĩ đang ở trước mặt mình. “Chuyện này… chuyện này là… A…” Tên kia chưa kịp nói xong đã bị thích khách đứng ở một nơi bí mật nào đó ám sát. Đúng là bọn chúng có thể lợi dụng cơ hội tốt thật. Nhưng cho dù có vết thương trên người, muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, dù sao hắn đường đường là vua của Ma giới, bọn sát thủ kia trong lòng biết rõ ràng, vậy nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ! Qua một hồi lâu sau… Nam tử thấy toàn bộ sát thủ đã rút lui trong nháy mắt, hắn mới dỡ xuống… Khi Thiệu Đê Vĩ tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, may mà Ám Dạ đã rời khỏi Tật Hồn Cung, đi đến Ma điện cùng hội Lỗ Tân Tư thương thảo chính vụ. Bằng không Thiệu Đê Vĩ thật sự không biết nên đối mặt với Ám Dạ như thế nào, nghĩ đến những lời nói ngày hôm qua, kia Đê Vĩ liền hận không thể đem chính mình giấu đi. . . . . .Y như thế nào có thể nói những lời đáng xấu hổ vậy chứ?Thiệu Đê Vĩ càng nghĩ càng mắc cỡ, y đột nhiên khẽ gọi tên ai đó, sau đó thì lại ngượng ngùng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn. (ui đáng yêu >”