Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 706: Bị dồn ép, thỏ có cắn người 14
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… “Người đâu, mang Thánh cô đi Tĩnh Tâm trì, không có bổn tôn phân phó, không cho nàng đi ra ngoài nửa bước.” Vân Diễm làm bộ không nhìn thấy thái độ Tô Bối Nhi không tình nguyện, không đợi nàng phản kháng, cấp tốc xuất thủ dùng công pháp đặc thù chế trụ quanh thân mười tám nơi đại huyệt. Tô Bối Nhi thân thể lập tức nặng lên, vô lực đứng, hai nữ hộ vệ một tả một hữu đỡ nàng, Vân Diễm mặt băng lạnh nói, “Bối Nhi, ca ca đây là vì muốn tốt cho muội, chuyện về Yến quốc không thể chỉ có như vậy, muội phải kiên nhẫn chờ ca ca bố trí, l* m*ng chỉ sẽ hỏng việc.”Thanh âm dừng một chút, trầm thấp mấy phần, Vân Diễm vẻ mặt rất kỳ quái, dường như nhớ ra cái gì đó, “Bối Nhi, nếu như muội tin tưởng ca ca, những lời này là thật lòng khuyên muội, đối với Yến quốc, ta cũng cấp bách nóng lòng, nhưng cũng không thể hấp tấp mà làm, càng phải làm cho mình yên tĩnh, chậm lại, thận trọng, để đến cuối cùng sẽ nắm chắc phần thắng. Muội đi Tĩnh Tâm trì thật tốt thử nghĩ xem, nếu như nghĩ thông suốt thì cứ truyền lời, ca ca sẽ cho muội đi ra ngoài.”Tô Bối Nhi yên lặng lắc đầu, mặc người mang lấy, không phản kháng, không cự tuyệt, từng bước từng bước hướng phía trước đi.Nhanh đến trước cửa, Vân Diễm không nhịn được gọi nàng, “Bối Nhi, muội đừng giận ca ca, được không?”Đối với muội muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau này, một tay dạy dỗ nên, Vân Diễm tình cảm dị thường phức tạp. Bọn họ từng như vậy thân thiết vô cùng, cho dù Tô Bối Nhi xưa nay không nhiều lời, ở trước mặt hắn vẫn là nhịn không được sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới qua sẽ có một ngày, hai huynh muội gặp phải như vậy lúng túng, không có gì để nói.Có lẽ là đã hiểu Vân Diễm đau lòng, Tô Bối Nhi trong mắt thổi qua một tia không đành lòng, khàn khàn tiếng nói, “Ca ca, huynh nói đúng, bây giờ đem Bối Nhi giam lại cũng là quyết định đúng, thật ra thì như vậy rất tốt, nếu như huynh không phong võ công của muội thì cũng cho người canh chừng, muội nhất định sẽ không nhịn được lại đi tìm Nhan Hi, lại muốn làm ra việc ngốc ngếch mà ngay cả mình cũng sẽ hối hận. Mà bây giờ, muội không có năng lực, tâm ngược lại bình tĩnh trở lại, cứ như vậy đi, chỉ có như thế muội mới có thể tạm thời kiềm chế tâm tình.”
“Người đâu, mang
Thánh cô đi Tĩnh Tâm trì, không có bổn tôn phân phó, không cho nàng đi
ra ngoài nửa bước.” Vân Diễm làm bộ không nhìn thấy thái độ Tô Bối Nhi
không tình nguyện, không đợi nàng phản kháng, cấp tốc xuất thủ dùng công pháp đặc thù chế trụ quanh thân mười tám nơi đại huyệt. Tô Bối Nhi thân thể lập tức nặng lên, vô lực đứng, hai nữ hộ vệ một tả một hữu đỡ nàng, Vân Diễm mặt băng lạnh nói, “Bối Nhi, ca ca đây là vì muốn tốt cho
muội, chuyện về Yến quốc không thể chỉ có như vậy, muội phải kiên nhẫn
chờ ca ca bố trí, l* m*ng chỉ sẽ hỏng việc.”
Thanh âm dừng một
chút, trầm thấp mấy phần, Vân Diễm vẻ mặt rất kỳ quái, dường như nhớ ra
cái gì đó, “Bối Nhi, nếu như muội tin tưởng ca ca, những lời này là thật lòng khuyên muội, đối với Yến quốc, ta cũng cấp bách nóng lòng, nhưng
cũng không thể hấp tấp mà làm, càng phải làm cho mình yên tĩnh, chậm
lại, thận trọng, để đến cuối cùng sẽ nắm chắc phần thắng. Muội đi Tĩnh
Tâm trì thật tốt thử nghĩ xem, nếu như nghĩ thông suốt thì cứ truyền
lời, ca ca sẽ cho muội đi ra ngoài.”
Tô Bối Nhi yên lặng lắc đầu, mặc người mang lấy, không phản kháng, không cự tuyệt, từng bước từng bước hướng phía trước đi.
Nhanh đến trước cửa, Vân Diễm không nhịn được gọi nàng, “Bối Nhi, muội đừng giận ca ca, được không?”
Đối với muội muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau này, một tay dạy dỗ nên,
Vân Diễm tình cảm dị thường phức tạp. Bọn họ từng như vậy thân thiết vô
cùng, cho dù Tô Bối Nhi xưa nay không nhiều lời, ở trước mặt hắn vẫn là
nhịn không được sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn cho tới bây giờ cũng không
nghĩ tới qua sẽ có một ngày, hai huynh muội gặp phải như vậy lúng túng,
không có gì để nói.
Có lẽ là đã hiểu Vân Diễm đau lòng, Tô Bối
Nhi trong mắt thổi qua một tia không đành lòng, khàn khàn tiếng nói, “Ca ca, huynh nói đúng, bây giờ đem Bối Nhi giam lại cũng là quyết định
đúng, thật ra thì như vậy rất tốt, nếu như huynh không phong võ công của muội thì cũng cho người canh chừng, muội nhất định sẽ không nhịn được
lại đi tìm Nhan Hi, lại muốn làm ra việc ngốc ngếch mà ngay cả mình cũng sẽ hối hận. Mà bây giờ, muội không có năng lực, tâm ngược lại bình tĩnh trở lại, cứ như vậy đi, chỉ có như thế muội mới có thể tạm thời kiềm
chế tâm tình.”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… “Người đâu, mang Thánh cô đi Tĩnh Tâm trì, không có bổn tôn phân phó, không cho nàng đi ra ngoài nửa bước.” Vân Diễm làm bộ không nhìn thấy thái độ Tô Bối Nhi không tình nguyện, không đợi nàng phản kháng, cấp tốc xuất thủ dùng công pháp đặc thù chế trụ quanh thân mười tám nơi đại huyệt. Tô Bối Nhi thân thể lập tức nặng lên, vô lực đứng, hai nữ hộ vệ một tả một hữu đỡ nàng, Vân Diễm mặt băng lạnh nói, “Bối Nhi, ca ca đây là vì muốn tốt cho muội, chuyện về Yến quốc không thể chỉ có như vậy, muội phải kiên nhẫn chờ ca ca bố trí, l* m*ng chỉ sẽ hỏng việc.”Thanh âm dừng một chút, trầm thấp mấy phần, Vân Diễm vẻ mặt rất kỳ quái, dường như nhớ ra cái gì đó, “Bối Nhi, nếu như muội tin tưởng ca ca, những lời này là thật lòng khuyên muội, đối với Yến quốc, ta cũng cấp bách nóng lòng, nhưng cũng không thể hấp tấp mà làm, càng phải làm cho mình yên tĩnh, chậm lại, thận trọng, để đến cuối cùng sẽ nắm chắc phần thắng. Muội đi Tĩnh Tâm trì thật tốt thử nghĩ xem, nếu như nghĩ thông suốt thì cứ truyền lời, ca ca sẽ cho muội đi ra ngoài.”Tô Bối Nhi yên lặng lắc đầu, mặc người mang lấy, không phản kháng, không cự tuyệt, từng bước từng bước hướng phía trước đi.Nhanh đến trước cửa, Vân Diễm không nhịn được gọi nàng, “Bối Nhi, muội đừng giận ca ca, được không?”Đối với muội muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau này, một tay dạy dỗ nên, Vân Diễm tình cảm dị thường phức tạp. Bọn họ từng như vậy thân thiết vô cùng, cho dù Tô Bối Nhi xưa nay không nhiều lời, ở trước mặt hắn vẫn là nhịn không được sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới qua sẽ có một ngày, hai huynh muội gặp phải như vậy lúng túng, không có gì để nói.Có lẽ là đã hiểu Vân Diễm đau lòng, Tô Bối Nhi trong mắt thổi qua một tia không đành lòng, khàn khàn tiếng nói, “Ca ca, huynh nói đúng, bây giờ đem Bối Nhi giam lại cũng là quyết định đúng, thật ra thì như vậy rất tốt, nếu như huynh không phong võ công của muội thì cũng cho người canh chừng, muội nhất định sẽ không nhịn được lại đi tìm Nhan Hi, lại muốn làm ra việc ngốc ngếch mà ngay cả mình cũng sẽ hối hận. Mà bây giờ, muội không có năng lực, tâm ngược lại bình tĩnh trở lại, cứ như vậy đi, chỉ có như thế muội mới có thể tạm thời kiềm chế tâm tình.”