Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 713: Bị dồn ép, thỏ có cắn người 21
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi yêu cực kỳ yêu thích tiểu oa nhi phấn trang ngọc thế này, thỉnh thoảng muốn qua tới thăm, bụng của nàng mỗi ngày lại như lớn hơn một chút, vóc người xinh xắn đột ngột tròn như quả cầu, mạo hiểm lảo đảo muốn ngã. Nhan Hi không yên tâm nàng một mình qua lại, đi đi lại lại trên tuyết vạn nhất không cẩn thận trượt chân, cũng không phải là đùa giỡn.Cho nên mỗi lần cũng rút ra một chút thời gian phụng bồi nàng cùng đi.Nhan Dung tìm được đất dụng võ, mỗi lần nhìn thấy Nhan Hi, lại vui thích ôm Nhan Noãn Noãn đi qua, vẻ mặt được làm cha phô bày hết công suất.“Tiểu bão bối Noãn Noãn, người mặt lạnh không biết cười này chính là thất thúc của con, có biết không? Nga, biết! Được rồi, nhớ lấy, cũng đừng nhìn, vốn mùa đông đã lạnh rồi, vạn nhất bị thất thúc lây thêm gió rét, phụ thân sẽ đau lòng mà chảy xuống nước mắt nam nhi nga.”Hết lần này tới lần khác, Nhan Noãn Noãn mới đầy tháng sanh ở mùa đông nên không sợ hàn, mắt tròn căng nước ngoắc ngoắc ngó nhìn Nhan Hi, Nhan Dung chuyển hướng không để cho tiểu oa nhi nhìn, nó lập tức thị uy, gào khóc, đem phụ thân cũng khóc đến tâm hoảng ý loạn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cho tiểu oa nhi nhìn, một đôi mắt nhìn chầm chầm Nhan Hi, Nhan Noãn Noãn cái miệng nhỏ nhắn khép lại, vẻ thật to một nụ cười, lộ ra gương mặt béo mập.Tiểu oa nhi cười.Nó cũng thỉnh thoảng vô thức cười khi đang ngủ, lần này coi như là lần đầu tiên Nhan Noãn Noãn chính thức biết mỉm cười.Nó không chọn cười với phụ thân, người mà cả ngày không làm việc đàng hoàng thủ ở bên cạnh dụ dỗ chơi đùa, trái lại đối với thất thúc không thường tới lại đặc biệt cảm thấy hứng thú.“Phu quân, Noãn Noãn cười, chàng thấy không? Thật đáng yêu a.” Đứng gần đó, Đào Tiểu Vi mãnh liệt nắm lấy tay áo Nhan Hi, nếu bụng không có như vậy cản trở, nàng thật muốn hoan hô nhảy dựng lên tỏ vẻ vui sướng.Nhan Hi nâng cánh tay đỡ lấy thân thể của nàng, lo lắng liếc một cái bụng Đào Tiểu Vi, không có tiếp lời. Vốn là Nhan Dung cả kinh đã biểu đạt mình vui sướng đến làm cho người khác chịu không được , hắn cũng không muốn đem thê tử của mình cũng trở thành bộ dáng như vậy.Về phần Nhan Noãn Noãn, khả ái nhưng quá yếu ớt, so sánh với búp bê đặt trên bàn còn dễ dàng làm hỏng hơn.
Đào Tiểu Vi yêu
cực kỳ yêu thích tiểu oa nhi phấn trang ngọc thế này, thỉnh thoảng muốn
qua tới thăm, bụng của nàng mỗi ngày lại như lớn hơn một chút, vóc người xinh xắn đột ngột tròn như quả cầu, mạo hiểm lảo đảo muốn ngã. Nhan Hi
không yên tâm nàng một mình qua lại, đi đi lại lại trên tuyết vạn nhất
không cẩn thận trượt chân, cũng không phải là đùa giỡn.
Cho nên mỗi lần cũng rút ra một chút thời gian phụng bồi nàng cùng đi.
Nhan Dung tìm được đất dụng võ, mỗi lần nhìn thấy Nhan Hi, lại vui thích ôm
Nhan Noãn Noãn đi qua, vẻ mặt được làm cha phô bày hết công suất.
“Tiểu bão bối Noãn Noãn, người mặt lạnh không biết cười này chính là thất
thúc của con, có biết không? Nga, biết! Được rồi, nhớ lấy, cũng đừng
nhìn, vốn mùa đông đã lạnh rồi, vạn nhất bị thất thúc lây thêm gió rét,
phụ thân sẽ đau lòng mà chảy xuống nước mắt nam nhi nga.”
Hết lần này tới lần khác, Nhan Noãn Noãn mới đầy tháng sanh ở mùa đông nên
không sợ hàn, mắt tròn căng nước ngoắc ngoắc ngó nhìn Nhan Hi, Nhan Dung chuyển hướng không để cho tiểu oa nhi nhìn, nó lập tức thị uy, gào
khóc, đem phụ thân cũng khóc đến tâm hoảng ý loạn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cho tiểu oa nhi nhìn, một đôi mắt nhìn chầm chầm Nhan
Hi, Nhan Noãn Noãn cái miệng nhỏ nhắn khép lại, vẻ thật to một nụ cười,
lộ ra gương mặt béo mập.
Tiểu oa nhi cười.
Nó cũng thỉnh thoảng vô thức cười khi đang ngủ, lần này coi như là lần đầu tiên Nhan Noãn Noãn chính thức biết mỉm cười.
Nó không chọn cười với phụ thân, người mà cả ngày không làm việc đàng
hoàng thủ ở bên cạnh dụ dỗ chơi đùa, trái lại đối với thất thúc không
thường tới lại đặc biệt cảm thấy hứng thú.
“Phu quân, Noãn Noãn
cười, chàng thấy không? Thật đáng yêu a.” Đứng gần đó, Đào Tiểu Vi mãnh
liệt nắm lấy tay áo Nhan Hi, nếu bụng không có như vậy cản trở, nàng
thật muốn hoan hô nhảy dựng lên tỏ vẻ vui sướng.
Nhan Hi nâng
cánh tay đỡ lấy thân thể của nàng, lo lắng liếc một cái bụng Đào Tiểu
Vi, không có tiếp lời. Vốn là Nhan Dung cả kinh đã biểu đạt mình vui
sướng đến làm cho người khác chịu không được , hắn cũng không muốn đem
thê tử của mình cũng trở thành bộ dáng như vậy.
Về phần Nhan Noãn Noãn, khả ái nhưng quá yếu ớt, so sánh với búp bê đặt trên bàn còn dễ dàng làm hỏng hơn.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi yêu cực kỳ yêu thích tiểu oa nhi phấn trang ngọc thế này, thỉnh thoảng muốn qua tới thăm, bụng của nàng mỗi ngày lại như lớn hơn một chút, vóc người xinh xắn đột ngột tròn như quả cầu, mạo hiểm lảo đảo muốn ngã. Nhan Hi không yên tâm nàng một mình qua lại, đi đi lại lại trên tuyết vạn nhất không cẩn thận trượt chân, cũng không phải là đùa giỡn.Cho nên mỗi lần cũng rút ra một chút thời gian phụng bồi nàng cùng đi.Nhan Dung tìm được đất dụng võ, mỗi lần nhìn thấy Nhan Hi, lại vui thích ôm Nhan Noãn Noãn đi qua, vẻ mặt được làm cha phô bày hết công suất.“Tiểu bão bối Noãn Noãn, người mặt lạnh không biết cười này chính là thất thúc của con, có biết không? Nga, biết! Được rồi, nhớ lấy, cũng đừng nhìn, vốn mùa đông đã lạnh rồi, vạn nhất bị thất thúc lây thêm gió rét, phụ thân sẽ đau lòng mà chảy xuống nước mắt nam nhi nga.”Hết lần này tới lần khác, Nhan Noãn Noãn mới đầy tháng sanh ở mùa đông nên không sợ hàn, mắt tròn căng nước ngoắc ngoắc ngó nhìn Nhan Hi, Nhan Dung chuyển hướng không để cho tiểu oa nhi nhìn, nó lập tức thị uy, gào khóc, đem phụ thân cũng khóc đến tâm hoảng ý loạn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cho tiểu oa nhi nhìn, một đôi mắt nhìn chầm chầm Nhan Hi, Nhan Noãn Noãn cái miệng nhỏ nhắn khép lại, vẻ thật to một nụ cười, lộ ra gương mặt béo mập.Tiểu oa nhi cười.Nó cũng thỉnh thoảng vô thức cười khi đang ngủ, lần này coi như là lần đầu tiên Nhan Noãn Noãn chính thức biết mỉm cười.Nó không chọn cười với phụ thân, người mà cả ngày không làm việc đàng hoàng thủ ở bên cạnh dụ dỗ chơi đùa, trái lại đối với thất thúc không thường tới lại đặc biệt cảm thấy hứng thú.“Phu quân, Noãn Noãn cười, chàng thấy không? Thật đáng yêu a.” Đứng gần đó, Đào Tiểu Vi mãnh liệt nắm lấy tay áo Nhan Hi, nếu bụng không có như vậy cản trở, nàng thật muốn hoan hô nhảy dựng lên tỏ vẻ vui sướng.Nhan Hi nâng cánh tay đỡ lấy thân thể của nàng, lo lắng liếc một cái bụng Đào Tiểu Vi, không có tiếp lời. Vốn là Nhan Dung cả kinh đã biểu đạt mình vui sướng đến làm cho người khác chịu không được , hắn cũng không muốn đem thê tử của mình cũng trở thành bộ dáng như vậy.Về phần Nhan Noãn Noãn, khả ái nhưng quá yếu ớt, so sánh với búp bê đặt trên bàn còn dễ dàng làm hỏng hơn.