Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 722: Bị dồn ép, thỏ có cắn người End
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Co rúm rụt lại đầu, dập đầu như trống bỏi, “Không có… Không ai nói cho… Thảo dân… Thảo dân tính ra.”Thật là đáng sợ, Nhan Hi vừa động giận, từ mi tâm của hắn b*n r* ra một ánh mắt mãnh liệt, gắn vào trên người Ngô Hổ Thước, trong nháy mắt đó hắn dường như bị cả ngọn núi nguy nga áp l*n đ*nh đầu, không cách nào tung mình, không dám hô hấp, cả người dại ra dường như trái tim bên trong cũng muốn nhảy ra. Đã gặp qua vô số người, Ngô Hổ Thước đây là lần đầu tiên bị áp chế như thế, tay dưới ống tay áo đã mất tự nhiên mà run rẩy, hắn nghĩ chế trụ, nhưng làm sao cũng làm không được.“Tính ra?” Nhan Hi rõ ràng không tin, châm chọc liếc hắn, “Ngươi coi như thế nào? Nói ra điểm khác người cũng không biết nói nhiều hơn một chút.”Thời khắc khảo nghiệm hắn đã đến.Đây cũng là thời khắc mấu chốt cho Ngô Hổ Thước thăng chức rất nhanh.Hắn bình tĩnh lấy hơi, hai tay chấp lại, ngừng run rẩy, “Bệ hạ lần này có được hai long tử, một vị là hoàng tử một vị là công chúa, tiểu hoàng tử là hài tử lần trước không cẩn thận mất đi giờ đầu thai lại, tôn quý vô cùng, là một hài tử có đại phúc khí.”Nhan Hi ngây ngẩn cả người.Trong đôi mắt có một tia mừng vui không thể tin, rất nhanh quả đấm tay cũng ức chế không được hơi ẩm ướt trong hốc mắt, hẳn là xúc cảm thật lâu không cách nào tự kềm chế.Chuyện Đào Tiểu Vi có thể có mang song sinh tử trừ Trương ngự y chỉ có một mình hắn biết, tới cả Vi Vi cũng đều chưa nói.Thứ nhất là sợ thất vọng, dù sao cũng chỉ là Trương ngự y căn cứ vào bụng Đào Tiểu Vi quá lớn mà đoán.Thứ hai Nhan Hi cũng không muốn để cho thê tử quá khẩn trương, ngày ngày nhớ thương ngược lại đối với thân thể không tốt.Này Ngô Hổ Thước thế nhưng như vậy khẳng định nói ra, hiển nhiên sớm có chuẩn bị. Nếu hắn nói là sự thật, hài tử kia… hài tử mất đi vì một phen mê hương thật vì hắn cùng Vi Vi tư niệm mà lần nữa trở về ư? “Ngô Hổ Thước, nương nương có thuận lợi lâm bồn không?” Nhan Hi có thể hỏi ra lời như thế, có ít nhất năm phần đã tin.“Hoàng thượng, vị nương nương sinh song tử này cuộc đời thật khó khăn nặng nề, cũng chỉ có năm sáu năm cuộc sống yên bình (trước năm tuổi ý), trừ lần đó ra cũng phải không ngừng ở trong nguy hiểm vượt qua, đây là mệnh trung chú định.” Khóe mắt dư quang liếc thấy Nhan Hi nghe được hắn nói điềm xấu, vẻ mặt liền bén nhọn, Ngô Hổ Thước vội vàng một hơi đem lời nói cho hết, “Nhưng nương nương mạng cách tôn quý, khắp nơi đều có người bảo vệ, hơn nữa sau khi sinh hoàng tử, sẽ không gặp nguy hiểm gây ảnh hưởng đến tính mạng.”
Co rúm rụt lại đầu, dập đầu như trống bỏi, “Không có… Không ai nói cho… Thảo dân… Thảo dân tính ra.”
Thật là đáng sợ, Nhan Hi vừa động giận, từ mi tâm của hắn b*n r* ra một ánh
mắt mãnh liệt, gắn vào trên người Ngô Hổ Thước, trong nháy mắt đó hắn
dường như bị cả ngọn núi nguy nga áp l*n đ*nh đầu, không cách nào tung
mình, không dám hô hấp, cả người dại ra dường như trái tim bên trong
cũng muốn nhảy ra. Đã gặp qua vô số người, Ngô Hổ Thước đây là lần đầu
tiên bị áp chế như thế, tay dưới ống tay áo đã mất tự nhiên mà run rẩy,
hắn nghĩ chế trụ, nhưng làm sao cũng làm không được.
“Tính ra?”
Nhan Hi rõ ràng không tin, châm chọc liếc hắn, “Ngươi coi như thế nào?
Nói ra điểm khác người cũng không biết nói nhiều hơn một chút.”
Thời khắc khảo nghiệm hắn đã đến.
Đây cũng là thời khắc mấu chốt cho Ngô Hổ Thước thăng chức rất nhanh.
Hắn bình tĩnh lấy hơi, hai tay chấp lại, ngừng run rẩy, “Bệ hạ lần này có
được hai long tử, một vị là hoàng tử một vị là công chúa, tiểu hoàng tử
là hài tử lần trước không cẩn thận mất đi giờ đầu thai lại, tôn quý vô
cùng, là một hài tử có đại phúc khí.”
Nhan Hi ngây ngẩn cả người.
Trong đôi mắt có một tia mừng vui không thể tin, rất nhanh quả đấm tay cũng
ức chế không được hơi ẩm ướt trong hốc mắt, hẳn là xúc cảm thật lâu
không cách nào tự kềm chế.
Chuyện Đào Tiểu Vi có thể có mang song sinh tử trừ Trương ngự y chỉ có một mình hắn biết, tới cả Vi Vi cũng đều chưa nói.
Thứ nhất là sợ thất vọng, dù sao cũng chỉ là Trương ngự y căn cứ vào bụng Đào Tiểu Vi quá lớn mà đoán.
Thứ hai Nhan Hi cũng không muốn để cho thê tử quá khẩn trương, ngày ngày nhớ thương ngược lại đối với thân thể không tốt.
Này Ngô Hổ Thước thế nhưng như vậy khẳng định nói ra, hiển nhiên sớm có
chuẩn bị. Nếu hắn nói là sự thật, hài tử kia… hài tử mất đi vì một phen
mê hương thật vì hắn cùng Vi Vi tư niệm mà lần nữa trở về ư? “Ngô Hổ
Thước, nương nương có thuận lợi lâm bồn không?” Nhan Hi có thể hỏi ra
lời như thế, có ít nhất năm phần đã tin.
“Hoàng thượng, vị nương
nương sinh song tử này cuộc đời thật khó khăn nặng nề, cũng chỉ có năm
sáu năm cuộc sống yên bình (trước năm tuổi ý), trừ lần đó ra cũng phải
không ngừng ở trong nguy hiểm vượt qua, đây là mệnh trung chú định.”
Khóe mắt dư quang liếc thấy Nhan Hi nghe được hắn nói điềm xấu, vẻ mặt
liền bén nhọn, Ngô Hổ Thước vội vàng một hơi đem lời nói cho hết, “Nhưng nương nương mạng cách tôn quý, khắp nơi đều có người bảo vệ, hơn nữa
sau khi sinh hoàng tử, sẽ không gặp nguy hiểm gây ảnh hưởng đến tính
mạng.”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Co rúm rụt lại đầu, dập đầu như trống bỏi, “Không có… Không ai nói cho… Thảo dân… Thảo dân tính ra.”Thật là đáng sợ, Nhan Hi vừa động giận, từ mi tâm của hắn b*n r* ra một ánh mắt mãnh liệt, gắn vào trên người Ngô Hổ Thước, trong nháy mắt đó hắn dường như bị cả ngọn núi nguy nga áp l*n đ*nh đầu, không cách nào tung mình, không dám hô hấp, cả người dại ra dường như trái tim bên trong cũng muốn nhảy ra. Đã gặp qua vô số người, Ngô Hổ Thước đây là lần đầu tiên bị áp chế như thế, tay dưới ống tay áo đã mất tự nhiên mà run rẩy, hắn nghĩ chế trụ, nhưng làm sao cũng làm không được.“Tính ra?” Nhan Hi rõ ràng không tin, châm chọc liếc hắn, “Ngươi coi như thế nào? Nói ra điểm khác người cũng không biết nói nhiều hơn một chút.”Thời khắc khảo nghiệm hắn đã đến.Đây cũng là thời khắc mấu chốt cho Ngô Hổ Thước thăng chức rất nhanh.Hắn bình tĩnh lấy hơi, hai tay chấp lại, ngừng run rẩy, “Bệ hạ lần này có được hai long tử, một vị là hoàng tử một vị là công chúa, tiểu hoàng tử là hài tử lần trước không cẩn thận mất đi giờ đầu thai lại, tôn quý vô cùng, là một hài tử có đại phúc khí.”Nhan Hi ngây ngẩn cả người.Trong đôi mắt có một tia mừng vui không thể tin, rất nhanh quả đấm tay cũng ức chế không được hơi ẩm ướt trong hốc mắt, hẳn là xúc cảm thật lâu không cách nào tự kềm chế.Chuyện Đào Tiểu Vi có thể có mang song sinh tử trừ Trương ngự y chỉ có một mình hắn biết, tới cả Vi Vi cũng đều chưa nói.Thứ nhất là sợ thất vọng, dù sao cũng chỉ là Trương ngự y căn cứ vào bụng Đào Tiểu Vi quá lớn mà đoán.Thứ hai Nhan Hi cũng không muốn để cho thê tử quá khẩn trương, ngày ngày nhớ thương ngược lại đối với thân thể không tốt.Này Ngô Hổ Thước thế nhưng như vậy khẳng định nói ra, hiển nhiên sớm có chuẩn bị. Nếu hắn nói là sự thật, hài tử kia… hài tử mất đi vì một phen mê hương thật vì hắn cùng Vi Vi tư niệm mà lần nữa trở về ư? “Ngô Hổ Thước, nương nương có thuận lợi lâm bồn không?” Nhan Hi có thể hỏi ra lời như thế, có ít nhất năm phần đã tin.“Hoàng thượng, vị nương nương sinh song tử này cuộc đời thật khó khăn nặng nề, cũng chỉ có năm sáu năm cuộc sống yên bình (trước năm tuổi ý), trừ lần đó ra cũng phải không ngừng ở trong nguy hiểm vượt qua, đây là mệnh trung chú định.” Khóe mắt dư quang liếc thấy Nhan Hi nghe được hắn nói điềm xấu, vẻ mặt liền bén nhọn, Ngô Hổ Thước vội vàng một hơi đem lời nói cho hết, “Nhưng nương nương mạng cách tôn quý, khắp nơi đều có người bảo vệ, hơn nữa sau khi sinh hoàng tử, sẽ không gặp nguy hiểm gây ảnh hưởng đến tính mạng.”