Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 729: Song sinh tử 7
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng xa cách không thay đổi, hay là Đào Tiểu Vi đã nhận ra khác thường, khó ở trong người.Không biết từ lúc nào, bọn họ dường như có tâm linh tương thông, nàng buồn vui không thể gạt được hắn, mà Nhan Hi cảm xúc biến hóa cũng rất khó thoát qua Đào Tiểu Vi. Mà loại cảm giác cực kỳ nhỏ này sẽ nhìn không ra, cụ thể thế nào Đào Tiểu Vi nói cũng không rõ được, dù sao, biết chính là biết."Phu quân, thiếp chỉ là có loại dự cảm này mà thôi, không nhất định chuẩn." Sau khi dùng điểm tâm, các ngự y lại làm kiểm tra, tập thể kết luận là canh giờ chưa tới.Sáng sớm hài tử cũng rất biết điều, cũng không nhúc nhích, dường như còn ngủ.Nhưng loại trực giác mãnh liệt này lại không có lúc nào là không gián đoạn nhắc nhở nàng, hài tử đúng là muốn đi ra, đây là tới từ nơi sâu nhất trong cơ thể mang lại, thân thể của nàng đã làm tốt chuẩn bị, chỉ là đang đợi thời khắc cuối cùng.Đào Tiểu Vi không muốn giấu diếm, mong đợi cùng Nhan Hi chia sẻ loại vui sướng khó có thể ức chế này.Muốn cùng nhau gặp mặt tiểu bảo bảo mà bọn họ cùng chung chế tạo, một hài tử giống Nhan Hi, là con của nàng, có lần ở trong mộng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn nhưng rất mông lung. Cơ hồ cùng Nhan Hi lớn lên giống nhau như đúc, là bản sao hoàn toàn của hắn."Vi Vi, sinh xong đứa bé này, chúng ta không sinh nữa được không?" Đào Tiểu Vi vóc người đẩy đà ở trong mắt Nhan Hi cũng không có gì khác với trước đây, hắn cùng với nàng trán chạm trán, hai cánh tay tự nhiên nắm ở vòng eo biến to của Đào Tiểu Vi, "Nhìn nàng lại chịu khổ như vậy, ta thật không đành lòng."Hơn một trăm ngày đêm trằn trọc trở mình, không cách nào nằm úp sấp, trở mình cũng cần Nhan Hi hỗ trợ, hắn nhìn thấy ở trong mắt, nhưng không cách nào thay nàng chịu khổ, loại cảm giác vô lực chỉ làm người đứng xem làm hắn rất là không kiên nhẫn."Chỉ cần thấy được tiểu bảo bảo của chúng ta, bị chút khổ sở này đều không coi vào đâu ." Có một phu quân như thế thương yêu mình, điểm này chút khổ có là cái gì đâu? "Phu quân, nếu là nam hài giống chàng, Vi Vi sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên."Khuỷu tay chống đỡ ở trên bụng tròn vo, Đào Tiểu Vi ngây ngốc cười, "Bất quá nếu là tiểu khuê nữ, xinh đẹp giống như Nhan Noãn Noãn, Vi Vi cũng rất vui vẻ nữa, chàng cảm thấy thế nào?"
Nhan Hi sắc mặt tái
nhợt gần như trong suốt, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng xa cách không thay
đổi, hay là Đào Tiểu Vi đã nhận ra khác thường, khó ở trong người.
Không biết từ lúc nào, bọn họ dường như có tâm linh tương thông, nàng buồn
vui không thể gạt được hắn, mà Nhan Hi cảm xúc biến hóa cũng rất khó
thoát qua Đào Tiểu Vi. Mà loại cảm giác cực kỳ nhỏ này sẽ nhìn không ra, cụ thể thế nào Đào Tiểu Vi nói cũng không rõ được, dù sao, biết chính
là biết.
"Phu quân, thiếp chỉ là có loại dự cảm này mà thôi,
không nhất định chuẩn." Sau khi dùng điểm tâm, các ngự y lại làm kiểm
tra, tập thể kết luận là canh giờ chưa tới.
Sáng sớm hài tử cũng rất biết điều, cũng không nhúc nhích, dường như còn ngủ.
Nhưng loại trực giác mãnh liệt này lại không có lúc nào là không gián đoạn
nhắc nhở nàng, hài tử đúng là muốn đi ra, đây là tới từ nơi sâu nhất
trong cơ thể mang lại, thân thể của nàng đã làm tốt chuẩn bị, chỉ là
đang đợi thời khắc cuối cùng.
Đào Tiểu Vi không muốn giấu diếm, mong đợi cùng Nhan Hi chia sẻ loại vui sướng khó có thể ức chế này.
Muốn cùng nhau gặp mặt tiểu bảo bảo mà bọn họ cùng chung chế tạo, một hài tử giống Nhan Hi, là con của nàng, có lần ở trong mộng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn nhưng rất mông lung. Cơ hồ cùng Nhan Hi lớn lên giống nhau như đúc, là bản sao hoàn toàn của hắn.
"Vi Vi, sinh xong đứa bé này, chúng ta không sinh nữa được không?" Đào Tiểu Vi vóc người đẩy đà ở
trong mắt Nhan Hi cũng không có gì khác với trước đây, hắn cùng với nàng trán chạm trán, hai cánh tay tự nhiên nắm ở vòng eo biến to của Đào
Tiểu Vi, "Nhìn nàng lại chịu khổ như vậy, ta thật không đành lòng."
Hơn một trăm ngày đêm trằn trọc trở mình, không cách nào nằm úp sấp, trở
mình cũng cần Nhan Hi hỗ trợ, hắn nhìn thấy ở trong mắt, nhưng không
cách nào thay nàng chịu khổ, loại cảm giác vô lực chỉ làm người đứng xem làm hắn rất là không kiên nhẫn.
"Chỉ cần thấy được tiểu bảo bảo
của chúng ta, bị chút khổ sở này đều không coi vào đâu ." Có một phu
quân như thế thương yêu mình, điểm này chút khổ có là cái gì đâu? "Phu
quân, nếu là nam hài giống chàng, Vi Vi sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên."
Khuỷu tay chống đỡ ở trên bụng tròn vo, Đào Tiểu Vi ngây ngốc cười, "Bất quá
nếu là tiểu khuê nữ, xinh đẹp giống như Nhan Noãn Noãn, Vi Vi cũng rất
vui vẻ nữa, chàng cảm thấy thế nào?"
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng xa cách không thay đổi, hay là Đào Tiểu Vi đã nhận ra khác thường, khó ở trong người.Không biết từ lúc nào, bọn họ dường như có tâm linh tương thông, nàng buồn vui không thể gạt được hắn, mà Nhan Hi cảm xúc biến hóa cũng rất khó thoát qua Đào Tiểu Vi. Mà loại cảm giác cực kỳ nhỏ này sẽ nhìn không ra, cụ thể thế nào Đào Tiểu Vi nói cũng không rõ được, dù sao, biết chính là biết."Phu quân, thiếp chỉ là có loại dự cảm này mà thôi, không nhất định chuẩn." Sau khi dùng điểm tâm, các ngự y lại làm kiểm tra, tập thể kết luận là canh giờ chưa tới.Sáng sớm hài tử cũng rất biết điều, cũng không nhúc nhích, dường như còn ngủ.Nhưng loại trực giác mãnh liệt này lại không có lúc nào là không gián đoạn nhắc nhở nàng, hài tử đúng là muốn đi ra, đây là tới từ nơi sâu nhất trong cơ thể mang lại, thân thể của nàng đã làm tốt chuẩn bị, chỉ là đang đợi thời khắc cuối cùng.Đào Tiểu Vi không muốn giấu diếm, mong đợi cùng Nhan Hi chia sẻ loại vui sướng khó có thể ức chế này.Muốn cùng nhau gặp mặt tiểu bảo bảo mà bọn họ cùng chung chế tạo, một hài tử giống Nhan Hi, là con của nàng, có lần ở trong mộng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn nhưng rất mông lung. Cơ hồ cùng Nhan Hi lớn lên giống nhau như đúc, là bản sao hoàn toàn của hắn."Vi Vi, sinh xong đứa bé này, chúng ta không sinh nữa được không?" Đào Tiểu Vi vóc người đẩy đà ở trong mắt Nhan Hi cũng không có gì khác với trước đây, hắn cùng với nàng trán chạm trán, hai cánh tay tự nhiên nắm ở vòng eo biến to của Đào Tiểu Vi, "Nhìn nàng lại chịu khổ như vậy, ta thật không đành lòng."Hơn một trăm ngày đêm trằn trọc trở mình, không cách nào nằm úp sấp, trở mình cũng cần Nhan Hi hỗ trợ, hắn nhìn thấy ở trong mắt, nhưng không cách nào thay nàng chịu khổ, loại cảm giác vô lực chỉ làm người đứng xem làm hắn rất là không kiên nhẫn."Chỉ cần thấy được tiểu bảo bảo của chúng ta, bị chút khổ sở này đều không coi vào đâu ." Có một phu quân như thế thương yêu mình, điểm này chút khổ có là cái gì đâu? "Phu quân, nếu là nam hài giống chàng, Vi Vi sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên."Khuỷu tay chống đỡ ở trên bụng tròn vo, Đào Tiểu Vi ngây ngốc cười, "Bất quá nếu là tiểu khuê nữ, xinh đẹp giống như Nhan Noãn Noãn, Vi Vi cũng rất vui vẻ nữa, chàng cảm thấy thế nào?"