Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này. Mất đi tự do, tôn nghiêm, địa vị, cùng thân nhân. Thiết liên nặng nề trói buộc hai chân, mỗi bước đi đều bị thứ kim loại thô ráp kia ma sát đến da thịt bị hủy hoại. Cảm giác đau đớn truyền đến từ vết thương đã thối rữa cũng dần mất đi, hắn không biết bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu, ngay cả linh hồn dưới cái nắng gay gắt này tựa như cũng muốn tan rã … Ngẩng đầu lên thấy trời đất trước mắt tựa như luyện ngục, nam nhân vươn đầu lưỡi l**m đôi môi đã sớm bị gió cát thổi đến nứt nẻ, chỉ cảm thấy càng lúc càng thêm tuyệt vọng. Thế nhưng hắn không thể tuyệt vọng cũng không thể buông tay, hắn phải tìm được cơ hội trốn khỏi nơi này, tìm được thê tử cùng nhi tử bị thất tán. Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai kinh khủng, một nữ nhân niên kỷ còn trẻ bị hai quái vật thân người đầu thú kéo ra từ giữa đám người, thô bạo đẩy ngã xuống một bên đất trống mà thi bạo. Tiếp đó, tiếng thét chói tai rất nhanh liền biến thành tiếng…

Quyển 7 - Chương 7: Ô hắc tiểu đoản thiên

Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói BuộcTác giả: Hắc Sắc Cấm DượcTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngHắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này. Mất đi tự do, tôn nghiêm, địa vị, cùng thân nhân. Thiết liên nặng nề trói buộc hai chân, mỗi bước đi đều bị thứ kim loại thô ráp kia ma sát đến da thịt bị hủy hoại. Cảm giác đau đớn truyền đến từ vết thương đã thối rữa cũng dần mất đi, hắn không biết bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu, ngay cả linh hồn dưới cái nắng gay gắt này tựa như cũng muốn tan rã … Ngẩng đầu lên thấy trời đất trước mắt tựa như luyện ngục, nam nhân vươn đầu lưỡi l**m đôi môi đã sớm bị gió cát thổi đến nứt nẻ, chỉ cảm thấy càng lúc càng thêm tuyệt vọng. Thế nhưng hắn không thể tuyệt vọng cũng không thể buông tay, hắn phải tìm được cơ hội trốn khỏi nơi này, tìm được thê tử cùng nhi tử bị thất tán. Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai kinh khủng, một nữ nhân niên kỷ còn trẻ bị hai quái vật thân người đầu thú kéo ra từ giữa đám người, thô bạo đẩy ngã xuống một bên đất trống mà thi bạo. Tiếp đó, tiếng thét chói tai rất nhanh liền biến thành tiếng… Tiểu hài tử lạc đường1: Ngạo Triết Thiên.Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..Lúc này, Ngạo Triết Thiên đi qua, vốn không muốn để ý tới, nhưng hắn thấy tiểu nam hài khóc thật sự thương tâm, ngay cả giọng cũng khàn đi. Vì thế bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ đầu hài tử bảo nó đừng khóc, hắn sẽ giúp nó.“………….”Ngữ điệu đạm mạc lại trầm thấp khiến tiểu nam hài lúc này ngừng khóc, mắt to ngập nước nhấp nháy, nhấp nháy nhìn Ngạo Triết Thiên, cái miệng nhỏ nhắn phát run đột nhiên dẹp ra, liền đột ngột nhào vào trong lòng hắn khóc tiếp, thoạt nhìn dị thường ủy khuất, nhưng lại giống làm nũng hơn.Vì thế nam nhân không khỏi cau mày, bất đắc dĩ ôm lấy nó bắt đầu tìm người.( Dược: Thiên Thiên, ta phát hiện ngươi đôi khi thật sự rất có “Tình thương của mẹ”?)2: Vong Dạ.Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..Lúc này Vong Dạ diện vô biểu tình tiêu sái đi qua, trực tiếp áp dụng thái độ khinh thường. Vì thế tiểu nam hài đang khóc kia đầu tiên là sửng sốt, trợn mắt nhìn, sau đó ủy khuất nhếch miệng, nức nở dùng cái chân mũm mĩm vèo một cái chạy tới, kéo lấy áo choàng huyết sắc của Vong Dạ, khóc lớn lên, nhắc nhở đối phương mình là một tiểu hài tử lạc đường vô tội đáng thương.Vong Dạ dừng lại, cúi đầu chậm rãi nhìn phía tiểu hài tử…Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt cấp tốc giảm xuống, hàn ý nổi lên bốn phía.Nhất thời tiểu nhân nhân đột nhiên buông tay, một tiếng cũng không dám kêu, cổ họng nghẽn lại tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, trắng bệch đến dọa người.Mãi đến lúc Vong Dạ đi xa, nó cũng không dám khóc nữa, liền ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy, run cũng không nổi.(Dược: Vong Dạ….. Người ta chính là một tiểu hài tử….. Ngươi không thể cười một chút thôi sao…… Mọi người cũng bị ngươi dọa cho choáng váng).3: Tiểu Hàn.Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..Lúc này cục bông Tiểu Hàn lăn qua, thấy tiểu nam hài khóc thật sự thương tâm, nó dừng lại lẳng lặng nhìn tiểu nam hài. Qua hai giây, đột nhiên cũng lớn giọng khóc theo.“Oa…. oa……. oa………”Nước mắt tuôn như suối, thê thảm đáng thương dị thường.Vì thế tiểu nam hài ngưng khóc, hỏi ngược lại:” Sao ngươi cũng khóc?”“Ô…….. Tiểu Hàn không tìm thấy chủ nhân….. Tiểu Hàn muốn chủ nhân….. Ô oa oa oa oa oa oa……. ”Tức khắc tiểu nhân nhân tóc trắng kia khóc thê thảm hơn, thậm chí còn có khuynh hướng tuyết lở biển trào.” Chủ nhân…… Ngươi ở đâu……. Tiểu Hàn nhớ ngươi….. Oa……”“…………….” Tiểu nam hài không nói gì……..

Tiểu hài tử lạc đường

1: Ngạo Triết Thiên.

Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..

Lúc này, Ngạo Triết Thiên đi qua, vốn không muốn để ý tới, nhưng hắn thấy tiểu nam hài khóc thật sự thương tâm, ngay cả giọng cũng khàn đi. Vì thế bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ đầu hài tử bảo nó đừng khóc, hắn sẽ giúp nó.

“………….”

Ngữ điệu đạm mạc lại trầm thấp khiến tiểu nam hài lúc này ngừng khóc, mắt to ngập nước nhấp nháy, nhấp nháy nhìn Ngạo Triết Thiên, cái miệng nhỏ nhắn phát run đột nhiên dẹp ra, liền đột ngột nhào vào trong lòng hắn khóc tiếp, thoạt nhìn dị thường ủy khuất, nhưng lại giống làm nũng hơn.

Vì thế nam nhân không khỏi cau mày, bất đắc dĩ ôm lấy nó bắt đầu tìm người.

( Dược: Thiên Thiên, ta phát hiện ngươi đôi khi thật sự rất có “Tình thương của mẹ”?)

2: Vong Dạ.

Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..

Lúc này Vong Dạ diện vô biểu tình tiêu sái đi qua, trực tiếp áp dụng thái độ khinh thường. Vì thế tiểu nam hài đang khóc kia đầu tiên là sửng sốt, trợn mắt nhìn, sau đó ủy khuất nhếch miệng, nức nở dùng cái chân mũm mĩm vèo một cái chạy tới, kéo lấy áo choàng huyết sắc của Vong Dạ, khóc lớn lên, nhắc nhở đối phương mình là một tiểu hài tử lạc đường vô tội đáng thương.

Vong Dạ dừng lại, cúi đầu chậm rãi nhìn phía tiểu hài tử…

Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt cấp tốc giảm xuống, hàn ý nổi lên bốn phía.

Nhất thời tiểu nhân nhân đột nhiên buông tay, một tiếng cũng không dám kêu, cổ họng nghẽn lại tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, trắng bệch đến dọa người.

Mãi đến lúc Vong Dạ đi xa, nó cũng không dám khóc nữa, liền ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy, run cũng không nổi.

(Dược: Vong Dạ….. Người ta chính là một tiểu hài tử….. Ngươi không thể cười một chút thôi sao…… Mọi người cũng bị ngươi dọa cho choáng váng).

3: Tiểu Hàn.

Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..

Lúc này cục bông Tiểu Hàn lăn qua, thấy tiểu nam hài khóc thật sự thương tâm, nó dừng lại lẳng lặng nhìn tiểu nam hài. Qua hai giây, đột nhiên cũng lớn giọng khóc theo.

“Oa…. oa……. oa………”

Nước mắt tuôn như suối, thê thảm đáng thương dị thường.

Vì thế tiểu nam hài ngưng khóc, hỏi ngược lại:

” Sao ngươi cũng khóc?”

“Ô…….. Tiểu Hàn không tìm thấy chủ nhân….. Tiểu Hàn muốn chủ nhân….. Ô oa oa oa oa oa oa……. ”

Tức khắc tiểu nhân nhân tóc trắng kia khóc thê thảm hơn, thậm chí còn có khuynh hướng tuyết lở biển trào.

” Chủ nhân…… Ngươi ở đâu……. Tiểu Hàn nhớ ngươi….. Oa……”

“…………….” Tiểu nam hài không nói gì……..

Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói BuộcTác giả: Hắc Sắc Cấm DượcTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngHắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này. Mất đi tự do, tôn nghiêm, địa vị, cùng thân nhân. Thiết liên nặng nề trói buộc hai chân, mỗi bước đi đều bị thứ kim loại thô ráp kia ma sát đến da thịt bị hủy hoại. Cảm giác đau đớn truyền đến từ vết thương đã thối rữa cũng dần mất đi, hắn không biết bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu, ngay cả linh hồn dưới cái nắng gay gắt này tựa như cũng muốn tan rã … Ngẩng đầu lên thấy trời đất trước mắt tựa như luyện ngục, nam nhân vươn đầu lưỡi l**m đôi môi đã sớm bị gió cát thổi đến nứt nẻ, chỉ cảm thấy càng lúc càng thêm tuyệt vọng. Thế nhưng hắn không thể tuyệt vọng cũng không thể buông tay, hắn phải tìm được cơ hội trốn khỏi nơi này, tìm được thê tử cùng nhi tử bị thất tán. Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai kinh khủng, một nữ nhân niên kỷ còn trẻ bị hai quái vật thân người đầu thú kéo ra từ giữa đám người, thô bạo đẩy ngã xuống một bên đất trống mà thi bạo. Tiếp đó, tiếng thét chói tai rất nhanh liền biến thành tiếng… Tiểu hài tử lạc đường1: Ngạo Triết Thiên.Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..Lúc này, Ngạo Triết Thiên đi qua, vốn không muốn để ý tới, nhưng hắn thấy tiểu nam hài khóc thật sự thương tâm, ngay cả giọng cũng khàn đi. Vì thế bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ đầu hài tử bảo nó đừng khóc, hắn sẽ giúp nó.“………….”Ngữ điệu đạm mạc lại trầm thấp khiến tiểu nam hài lúc này ngừng khóc, mắt to ngập nước nhấp nháy, nhấp nháy nhìn Ngạo Triết Thiên, cái miệng nhỏ nhắn phát run đột nhiên dẹp ra, liền đột ngột nhào vào trong lòng hắn khóc tiếp, thoạt nhìn dị thường ủy khuất, nhưng lại giống làm nũng hơn.Vì thế nam nhân không khỏi cau mày, bất đắc dĩ ôm lấy nó bắt đầu tìm người.( Dược: Thiên Thiên, ta phát hiện ngươi đôi khi thật sự rất có “Tình thương của mẹ”?)2: Vong Dạ.Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..Lúc này Vong Dạ diện vô biểu tình tiêu sái đi qua, trực tiếp áp dụng thái độ khinh thường. Vì thế tiểu nam hài đang khóc kia đầu tiên là sửng sốt, trợn mắt nhìn, sau đó ủy khuất nhếch miệng, nức nở dùng cái chân mũm mĩm vèo một cái chạy tới, kéo lấy áo choàng huyết sắc của Vong Dạ, khóc lớn lên, nhắc nhở đối phương mình là một tiểu hài tử lạc đường vô tội đáng thương.Vong Dạ dừng lại, cúi đầu chậm rãi nhìn phía tiểu hài tử…Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt cấp tốc giảm xuống, hàn ý nổi lên bốn phía.Nhất thời tiểu nhân nhân đột nhiên buông tay, một tiếng cũng không dám kêu, cổ họng nghẽn lại tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, trắng bệch đến dọa người.Mãi đến lúc Vong Dạ đi xa, nó cũng không dám khóc nữa, liền ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy, run cũng không nổi.(Dược: Vong Dạ….. Người ta chính là một tiểu hài tử….. Ngươi không thể cười một chút thôi sao…… Mọi người cũng bị ngươi dọa cho choáng váng).3: Tiểu Hàn.Một cái trấn nhỏ nào đó, một tiểu nam hài thoạt nhìn ước chừng 2, 3 tuổi đặc biệt đáng yêu khóc lóc muốn tìm mẹ…..Lúc này cục bông Tiểu Hàn lăn qua, thấy tiểu nam hài khóc thật sự thương tâm, nó dừng lại lẳng lặng nhìn tiểu nam hài. Qua hai giây, đột nhiên cũng lớn giọng khóc theo.“Oa…. oa……. oa………”Nước mắt tuôn như suối, thê thảm đáng thương dị thường.Vì thế tiểu nam hài ngưng khóc, hỏi ngược lại:” Sao ngươi cũng khóc?”“Ô…….. Tiểu Hàn không tìm thấy chủ nhân….. Tiểu Hàn muốn chủ nhân….. Ô oa oa oa oa oa oa……. ”Tức khắc tiểu nhân nhân tóc trắng kia khóc thê thảm hơn, thậm chí còn có khuynh hướng tuyết lở biển trào.” Chủ nhân…… Ngươi ở đâu……. Tiểu Hàn nhớ ngươi….. Oa……”“…………….” Tiểu nam hài không nói gì……..

Quyển 7 - Chương 7: Ô hắc tiểu đoản thiên