Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 749: Lần thứ hai hí (trêu chọc) Vân Diễm 13
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Duệ vương phủ là chỗ nào? Toàn bộ kinh thành ai cũng biết, đây được coi là hoàng cung thứ hai, bởi vì tân hoàng Nhan Hi trụ tại đây, có thể nói nơi này lực lượng phòng giữ còn mạnh hơn so với hoàng cung thật sự. Vốn chỗ này nhỏ nên Ngự lâm quân đều chỉ trú đóng ở bên ngoài phủ, trong phủ thì không có chỗ nào mà không phải là cao thủ của ảnh vệ cùng nội thị doanh, bọn họ thấy có người mờ mờ ám ám đi đến bên trong nhìn quanh, không hỏi đúng sai, liền trực tiếp động thủ bắt lại .Chuyện này chỉ có thể trách Vân Diễm quá l* m*ng, tự cho là thần công cái thế, chỉ bằng vào mấy người giữ cửa sẽ không phát hiện được.Hắn căn bản không có nghĩ tới, sau cánh cửa này là một đại đội binh, mọi người ai cũng là cao thủ, cho dù đánh không lại Vân Diễm, nhưng muốn phát hiện hắn đang nhìn trộm cũng không khó.Chuyện từ đầu đến cuối căn bản đã rõ, Nhan Dung quyết định nhúng tay, cùi chỏ thúc vào Lưu Vĩnh, "Gọi người của ngươi dừng tay.""Như vậy sao được!" Ngừng tay chờ chết? Lưu Vĩnh gấp gáp hô to.Nhan Dung ngoáy ngoáy lỗ tai, giảm bớt chấn động, thật là th* t*c, không có chuyện gì lại thích hướng vô tai người khác la, vạn không cẩn thận bị rống điếc thì sao, hắn nửa đời sau sống thế nào, Nhan Dung chậm rãi nói, "Các ngươi tới đưa quốc thư, cũng không phải là tới giết người phóng hỏa, lúc này tranh giành thắng lợi cũng không có người khen thưởng, đánh cái gì, đánh xong còn muốn vào được hoàng cung sao? Dừng ngay."Nói cũng đúng đó.Lưu Vĩnh vỗ đầu, hắn cũng quá gấp mà hồ đồ."Yến quốc nội thị doanh, nghe lệnh ta, dừng tay." Nhan Dung vỗ vỗ tay."Bạch y thị vệ, toàn bộ dừng tay, thoái lui về phía sau." Lưu Vĩnh là người bên cạnh Vân Diễm, mọi người đều nghe hắn, lời của hắn rất có lực.Hai bên tách ra đứng vững, bởi vì mới vừa đánh xong, bị đánh đau cùng bị thương nên còn một số người vẫn rất tức giận, hận không được hung hăng cho đối phương một bài học."Phí dưới, các ngươi tất cả cũng hạ cung đi, chống hoài như vậy làm gì, vạn không cẩn thận b*n r* thì lại chọc cho phiền toái." Nhan Dung vừa hướng Ngự lâm quân ra lệnh.Hắn khoát tay chặn lại, quả nhiên đã thu hồi trận chiến. Ở Duệ vương phủ này, lời của Nhan Dung vô cùng có uy lực.Vỗ vỗ bả vai Lưu Vĩnh, Nhan Dung ngáp một cái, "Còn chưa ăn cơm sao, đi, đi xuống dùng điểm tâm."
Duệ vương phủ là chỗ
nào? Toàn bộ kinh thành ai cũng biết, đây được coi là hoàng cung thứ
hai, bởi vì tân hoàng Nhan Hi trụ tại đây, có thể nói nơi này lực lượng
phòng giữ còn mạnh hơn so với hoàng cung thật sự. Vốn chỗ này nhỏ nên
Ngự lâm quân đều chỉ trú đóng ở bên ngoài phủ, trong phủ thì không có
chỗ nào mà không phải là cao thủ của ảnh vệ cùng nội thị doanh, bọn họ
thấy có người mờ mờ ám ám đi đến bên trong nhìn quanh, không hỏi đúng
sai, liền trực tiếp động thủ bắt lại .
Chuyện này chỉ có thể
trách Vân Diễm quá l* m*ng, tự cho là thần công cái thế, chỉ bằng vào
mấy người giữ cửa sẽ không phát hiện được.
Hắn căn bản không có
nghĩ tới, sau cánh cửa này là một đại đội binh, mọi người ai cũng là cao thủ, cho dù đánh không lại Vân Diễm, nhưng muốn phát hiện hắn đang nhìn trộm cũng không khó.
Chuyện từ đầu đến cuối căn bản đã rõ, Nhan Dung quyết định nhúng tay, cùi chỏ thúc vào Lưu Vĩnh, "Gọi người của ngươi dừng tay."
"Như vậy sao được!" Ngừng tay chờ chết? Lưu Vĩnh gấp gáp hô to.
Nhan Dung ngoáy ngoáy lỗ tai, giảm bớt chấn động, thật là th* t*c, không có
chuyện gì lại thích hướng vô tai người khác la, vạn không cẩn thận bị
rống điếc thì sao, hắn nửa đời sau sống thế nào, Nhan Dung chậm rãi nói, "Các ngươi tới đưa quốc thư, cũng không phải là tới giết người phóng
hỏa, lúc này tranh giành thắng lợi cũng không có người khen thưởng, đánh cái gì, đánh xong còn muốn vào được hoàng cung sao? Dừng ngay."
Nói cũng đúng đó.
Lưu Vĩnh vỗ đầu, hắn cũng quá gấp mà hồ đồ.
"Yến quốc nội thị doanh, nghe lệnh ta, dừng tay." Nhan Dung vỗ vỗ tay.
"Bạch y thị vệ, toàn bộ dừng tay, thoái lui về phía sau." Lưu Vĩnh là người
bên cạnh Vân Diễm, mọi người đều nghe hắn, lời của hắn rất có lực.
Hai bên tách ra đứng vững, bởi vì mới vừa đánh xong, bị đánh đau cùng bị
thương nên còn một số người vẫn rất tức giận, hận không được hung hăng
cho đối phương một bài học.
"Phí dưới, các ngươi tất cả cũng hạ
cung đi, chống hoài như vậy làm gì, vạn không cẩn thận b*n r* thì lại
chọc cho phiền toái." Nhan Dung vừa hướng Ngự lâm quân ra lệnh.
Hắn khoát tay chặn lại, quả nhiên đã thu hồi trận chiến. Ở Duệ vương phủ này, lời của Nhan Dung vô cùng có uy lực.
Vỗ vỗ bả vai Lưu Vĩnh, Nhan Dung ngáp một cái, "Còn chưa ăn cơm sao, đi, đi xuống dùng điểm tâm."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Duệ vương phủ là chỗ nào? Toàn bộ kinh thành ai cũng biết, đây được coi là hoàng cung thứ hai, bởi vì tân hoàng Nhan Hi trụ tại đây, có thể nói nơi này lực lượng phòng giữ còn mạnh hơn so với hoàng cung thật sự. Vốn chỗ này nhỏ nên Ngự lâm quân đều chỉ trú đóng ở bên ngoài phủ, trong phủ thì không có chỗ nào mà không phải là cao thủ của ảnh vệ cùng nội thị doanh, bọn họ thấy có người mờ mờ ám ám đi đến bên trong nhìn quanh, không hỏi đúng sai, liền trực tiếp động thủ bắt lại .Chuyện này chỉ có thể trách Vân Diễm quá l* m*ng, tự cho là thần công cái thế, chỉ bằng vào mấy người giữ cửa sẽ không phát hiện được.Hắn căn bản không có nghĩ tới, sau cánh cửa này là một đại đội binh, mọi người ai cũng là cao thủ, cho dù đánh không lại Vân Diễm, nhưng muốn phát hiện hắn đang nhìn trộm cũng không khó.Chuyện từ đầu đến cuối căn bản đã rõ, Nhan Dung quyết định nhúng tay, cùi chỏ thúc vào Lưu Vĩnh, "Gọi người của ngươi dừng tay.""Như vậy sao được!" Ngừng tay chờ chết? Lưu Vĩnh gấp gáp hô to.Nhan Dung ngoáy ngoáy lỗ tai, giảm bớt chấn động, thật là th* t*c, không có chuyện gì lại thích hướng vô tai người khác la, vạn không cẩn thận bị rống điếc thì sao, hắn nửa đời sau sống thế nào, Nhan Dung chậm rãi nói, "Các ngươi tới đưa quốc thư, cũng không phải là tới giết người phóng hỏa, lúc này tranh giành thắng lợi cũng không có người khen thưởng, đánh cái gì, đánh xong còn muốn vào được hoàng cung sao? Dừng ngay."Nói cũng đúng đó.Lưu Vĩnh vỗ đầu, hắn cũng quá gấp mà hồ đồ."Yến quốc nội thị doanh, nghe lệnh ta, dừng tay." Nhan Dung vỗ vỗ tay."Bạch y thị vệ, toàn bộ dừng tay, thoái lui về phía sau." Lưu Vĩnh là người bên cạnh Vân Diễm, mọi người đều nghe hắn, lời của hắn rất có lực.Hai bên tách ra đứng vững, bởi vì mới vừa đánh xong, bị đánh đau cùng bị thương nên còn một số người vẫn rất tức giận, hận không được hung hăng cho đối phương một bài học."Phí dưới, các ngươi tất cả cũng hạ cung đi, chống hoài như vậy làm gì, vạn không cẩn thận b*n r* thì lại chọc cho phiền toái." Nhan Dung vừa hướng Ngự lâm quân ra lệnh.Hắn khoát tay chặn lại, quả nhiên đã thu hồi trận chiến. Ở Duệ vương phủ này, lời của Nhan Dung vô cùng có uy lực.Vỗ vỗ bả vai Lưu Vĩnh, Nhan Dung ngáp một cái, "Còn chưa ăn cơm sao, đi, đi xuống dùng điểm tâm."