Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 755: Bách hoa tàn 4
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu cho hai đứa nhỏ bú sữa, b* ng*c vừa kéo ra một chút thì đứa nhỏ liền khóc rống.Vú nuôi đã chuẩn bị trước giờ không thể dùng đến, bởi vì tiểu bảo bảo lỗ mũi khẽ ngửi là có thể nhận ra đây không phải mùi hương thuộc về mẫu thân mình, làm sao cũng không chịu há mồm, kiên quyết đem đầu nhủ nhét vào cũng lập tức phun ra, ghét phun bọt khí cho người lớn nhìn.Không còn phương pháp, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, thà chịu mệt mỏi còn hơn để khổ đến hài tử, nàng mất bao nhiêu khí lực mới đem hai bảo bảo sinh ra ngoài, giờ sao lại nhẫn tâm nhìn bọn chúng vì đói mà l**m môi tìm sữa thật đáng thương.Đào Tiểu Vi trước ôm lấy nữ nhi, còn chưa cho nữ nhi bú thì nhi tử lập tức gào khóc, này hai đứa bé ngay cả lúc mới sinh ra cũng không khóc, lúc này bởi vì muốn đoạt quyền ưu tiên cho ăn trước mà khóc không ngừng. Mẫu thân bị kẹp ở giữa chỉ có thể để cho nha hoàn hai tay nâng nhi tử, chiếm đóng vị trí bên kia.b* ng*c đẫy đà như thế, cho dù bên trong phòng chỉ có thiếp thân tỳ nữ chiếu cố nàng cùng các bà mụ đã sớm quen biết, nhưng nàng vẫn như cũ không thể ức chế mặt đỏ bừng bừng, đem màn giường buông xuống mới nguyện ý mở ra vạt áo.Nhan Hi ở một bên nhìn biết hết, rất yêu thương nàng vì cực khổ, đem nhi tử đang tham lam từng ngụm lớn mà bú đoạt ôm đi, giao cho bà vú đang ở không, “Cho nó ăn.”Là nam hài, dù là còn nhỏ cũng không thể cho sung sướng được, cũng là sữa người, sao cần phải chính là của mẫu thân mới được.Về phần bảo bối khuê nữ của hắn, có thể nhiều chút được ưu ái, hưởng thụ sữa mẹ tự nhiên.Tiểu nam nhi khó chịu căng tròn tròng mắt trừng trừng nhìn Nhan Hi, thần sắc bất thiện, dường như đã hiểu nam nhân phụ thân này đang phá hư chuyện tốt của nó.Bà vú ôm nhi tử, hướng về góc giường nhỏ đã chuẩn bị trước đó đi tới, tính ngồi xuống nâng hài tử thật tốt cho nó ăn no.Có thể làm nhủ mẫu của tiểu hoàng tử là cỡ nào vinh quang, bà ấy trong lòng tràn đầy vui sướng.Ai ngờ mới động một bước, tiểu hoàng tử hé miệng gào khóc, tiếng khóc mười phần vang dội bên trong nội thất.Không có nước mắt, không có động tác khoa trương, nó chẳng qua là dùng khí lực lớn nhất phát ra tiếng khóc thê thảm, thậm chí ở lúc lấy hơi khóc tiếp, nó còn không cam lòng yếu thế trước hai mắt lạnh lùng của phụ thân đang nhìn nó.
Đào Tiểu Vi nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu cho hai đứa nhỏ bú sữa, b* ng*c vừa kéo ra một chút thì đứa nhỏ liền khóc rống.
Vú nuôi đã chuẩn bị trước giờ không thể dùng đến, bởi vì tiểu bảo bảo lỗ
mũi khẽ ngửi là có thể nhận ra đây không phải mùi hương thuộc về mẫu
thân mình, làm sao cũng không chịu há mồm, kiên quyết đem đầu nhủ nhét
vào cũng lập tức phun ra, ghét phun bọt khí cho người lớn nhìn.
Không còn phương pháp, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra
trận, thà chịu mệt mỏi còn hơn để khổ đến hài tử, nàng mất bao nhiêu khí lực mới đem hai bảo bảo sinh ra ngoài, giờ sao lại nhẫn tâm nhìn bọn
chúng vì đói mà l**m môi tìm sữa thật đáng thương.
Đào Tiểu Vi
trước ôm lấy nữ nhi, còn chưa cho nữ nhi bú thì nhi tử lập tức gào khóc, này hai đứa bé ngay cả lúc mới sinh ra cũng không khóc, lúc này bởi vì
muốn đoạt quyền ưu tiên cho ăn trước mà khóc không ngừng. Mẫu thân bị
kẹp ở giữa chỉ có thể để cho nha hoàn hai tay nâng nhi tử, chiếm đóng vị trí bên kia.
b* ng*c đẫy đà như thế, cho dù bên trong phòng chỉ
có thiếp thân tỳ nữ chiếu cố nàng cùng các bà mụ đã sớm quen biết, nhưng nàng vẫn như cũ không thể ức chế mặt đỏ bừng bừng, đem màn giường buông xuống mới nguyện ý mở ra vạt áo.
Nhan Hi ở một bên nhìn biết
hết, rất yêu thương nàng vì cực khổ, đem nhi tử đang tham lam từng ngụm
lớn mà bú đoạt ôm đi, giao cho bà vú đang ở không, “Cho nó ăn.”
Là nam hài, dù là còn nhỏ cũng không thể cho sung sướng được, cũng là sữa người, sao cần phải chính là của mẫu thân mới được.
Về phần bảo bối khuê nữ của hắn, có thể nhiều chút được ưu ái, hưởng thụ sữa mẹ tự nhiên.
Tiểu nam nhi khó chịu căng tròn tròng mắt trừng trừng nhìn Nhan Hi, thần sắc bất thiện, dường như đã hiểu nam nhân phụ thân này đang phá hư chuyện
tốt của nó.
Bà vú ôm nhi tử, hướng về góc giường nhỏ đã chuẩn bị trước đó đi tới, tính ngồi xuống nâng hài tử thật tốt cho nó ăn no.
Có thể làm nhủ mẫu của tiểu hoàng tử là cỡ nào vinh quang, bà ấy trong lòng tràn đầy vui sướng.
Ai ngờ mới động một bước, tiểu hoàng tử hé miệng gào khóc, tiếng khóc mười phần vang dội bên trong nội thất.
Không có nước mắt, không có động tác khoa trương, nó chẳng qua là dùng khí
lực lớn nhất phát ra tiếng khóc thê thảm, thậm chí ở lúc lấy hơi khóc
tiếp, nó còn không cam lòng yếu thế trước hai mắt lạnh lùng của phụ thân đang nhìn nó.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi nghỉ ngơi một lát lại bắt đầu cho hai đứa nhỏ bú sữa, b* ng*c vừa kéo ra một chút thì đứa nhỏ liền khóc rống.Vú nuôi đã chuẩn bị trước giờ không thể dùng đến, bởi vì tiểu bảo bảo lỗ mũi khẽ ngửi là có thể nhận ra đây không phải mùi hương thuộc về mẫu thân mình, làm sao cũng không chịu há mồm, kiên quyết đem đầu nhủ nhét vào cũng lập tức phun ra, ghét phun bọt khí cho người lớn nhìn.Không còn phương pháp, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận, thà chịu mệt mỏi còn hơn để khổ đến hài tử, nàng mất bao nhiêu khí lực mới đem hai bảo bảo sinh ra ngoài, giờ sao lại nhẫn tâm nhìn bọn chúng vì đói mà l**m môi tìm sữa thật đáng thương.Đào Tiểu Vi trước ôm lấy nữ nhi, còn chưa cho nữ nhi bú thì nhi tử lập tức gào khóc, này hai đứa bé ngay cả lúc mới sinh ra cũng không khóc, lúc này bởi vì muốn đoạt quyền ưu tiên cho ăn trước mà khóc không ngừng. Mẫu thân bị kẹp ở giữa chỉ có thể để cho nha hoàn hai tay nâng nhi tử, chiếm đóng vị trí bên kia.b* ng*c đẫy đà như thế, cho dù bên trong phòng chỉ có thiếp thân tỳ nữ chiếu cố nàng cùng các bà mụ đã sớm quen biết, nhưng nàng vẫn như cũ không thể ức chế mặt đỏ bừng bừng, đem màn giường buông xuống mới nguyện ý mở ra vạt áo.Nhan Hi ở một bên nhìn biết hết, rất yêu thương nàng vì cực khổ, đem nhi tử đang tham lam từng ngụm lớn mà bú đoạt ôm đi, giao cho bà vú đang ở không, “Cho nó ăn.”Là nam hài, dù là còn nhỏ cũng không thể cho sung sướng được, cũng là sữa người, sao cần phải chính là của mẫu thân mới được.Về phần bảo bối khuê nữ của hắn, có thể nhiều chút được ưu ái, hưởng thụ sữa mẹ tự nhiên.Tiểu nam nhi khó chịu căng tròn tròng mắt trừng trừng nhìn Nhan Hi, thần sắc bất thiện, dường như đã hiểu nam nhân phụ thân này đang phá hư chuyện tốt của nó.Bà vú ôm nhi tử, hướng về góc giường nhỏ đã chuẩn bị trước đó đi tới, tính ngồi xuống nâng hài tử thật tốt cho nó ăn no.Có thể làm nhủ mẫu của tiểu hoàng tử là cỡ nào vinh quang, bà ấy trong lòng tràn đầy vui sướng.Ai ngờ mới động một bước, tiểu hoàng tử hé miệng gào khóc, tiếng khóc mười phần vang dội bên trong nội thất.Không có nước mắt, không có động tác khoa trương, nó chẳng qua là dùng khí lực lớn nhất phát ra tiếng khóc thê thảm, thậm chí ở lúc lấy hơi khóc tiếp, nó còn không cam lòng yếu thế trước hai mắt lạnh lùng của phụ thân đang nhìn nó.