Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 780: Không sợ chiến hỏa 14

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm liếc nhìn bóng dáng biến mất ở cửa điện, trên môi nổi lên nụ cười lạnh.Hắn không có gấp gáp rời đi, hơn nữa cũng không lộ ra thần sắc không vui, tiếp túc ăn uống, híp mắt thưởng thức màn múa diễm lệ của các vũ cơ ở trước mắt, tiếp nhận quần thần khen tặng cùng một loạt rượu mời, chỉ cần người nào có chức phần hắn liền một mực tươi cười đón chào, tuyệt không cự tuyệt.Quá ba tuần rượu, không khí càng nhiệt liệt hơn, phần lớn các quan viên to đều lộ ra thần sắc vui vẻ, chậm rãi buông lỏng câu nệ.Thừa tướng ngồi gần Vân Diễm, là người có chức phận cao nhất trong tiệc lúc bấy giờ, Hoàng thượng vừa đi, ông cho là cần thiết phải đãi tốt vị giáo chủ đường xa mà đến này.Đáng tiếc vô luận như thế nào cùng Vân Diễm nói lời giao tình hữu nghị, nhưng vị giáo chủ hơn ba mươi tuổi này chỉ luôn cười xã giao, giống như hắn thật tình đang nghe Thừa tướng nói chuyện, nhưng đáng tiếc có nhiều lần cũng bị Thừa tướng nhìn thấy rõ ràng ánh mắt đang phiêu du nơi nào đó.Đợi Thừa tướng nói đến miệng đắng lưỡi khô, cũng tìm không ra cớ để tiếp tục, Vân Diễm nãy giờ vẫn không chủ động đặt câu hỏi bỗng nhiên lấy rượu giúp Thừa tướng rót một chén, “Đại nhân, bổn tôn đường xa mà đến, một là vì những lời nhắn chủ của bệ hạ Lỗ quốc, còn có một nguyên nhân, thật ra thì cũng là xuất từ tư tâm.”Hài lòng nghe thấy hai chữ ‘Tư tâm’, lỗ tai lão thừa tướng cũng căng lên, Vân Diễm bất động thanh sắc tiếp tục nói, “Bổn tôn có một muội muội, trước đó đã đến Yến quốc, chúng ta huynh muội đã lâu không thấy, làm ca ca tất nhiên tưởng niệm rất nhiều, cho nên có thể hay không xin Thừa tướng đại nhân giúp một việc, nghĩ biện pháp để cho Vân mỗ đạt được ước muốn?”Thừa tướng suy nghĩ, đem tất cả các tiệc thành thân gần đây của các quan lớn ra nhớ lại, cũng không có nghe nói nhà ai cưới tân nương tới từ Lỗ quốc, huống chi lại là muội muội của giáo chủ Hỏa Thần giáo Vân Diễm, chuyện lớn như vậy, ông làm sao một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.“Xin hỏi Vân giáo chủ, lệnh muội gả cho người phương nào? Không ngại nói cho bổn quan, nếu có thể nhất định ta sẽ giúp hết sức.”

Vân Diễm liếc nhìn bóng dáng biến mất ở cửa điện, trên môi nổi lên nụ cười lạnh.

Hắn không có gấp gáp rời đi, hơn nữa cũng không lộ ra thần sắc không vui,
tiếp túc ăn uống, híp mắt thưởng thức màn múa diễm lệ của các vũ cơ ở
trước mắt, tiếp nhận quần thần khen tặng cùng một loạt rượu mời, chỉ cần người nào có chức phần hắn liền một mực tươi cười đón chào, tuyệt không cự tuyệt.

Quá ba tuần rượu, không khí càng nhiệt liệt hơn, phần
lớn các quan viên to đều lộ ra thần sắc vui vẻ, chậm rãi buông lỏng câu
nệ.

Thừa tướng ngồi gần Vân Diễm, là người có chức phận
cao nhất trong tiệc lúc bấy giờ, Hoàng thượng vừa đi, ông cho là cần
thiết phải đãi tốt vị giáo chủ đường xa mà đến này.

Đáng tiếc vô luận như thế nào cùng Vân Diễm nói lời giao tình hữu nghị,
nhưng vị giáo chủ hơn ba mươi tuổi này chỉ luôn cười xã giao, giống như hắn thật tình đang nghe Thừa tướng nói chuyện, nhưng đáng tiếc có nhiều lần cũng bị Thừa tướng nhìn thấy rõ ràng ánh mắt đang phiêu du nơi nào
đó.

Đợi Thừa tướng nói đến miệng đắng lưỡi khô, cũng tìm không ra cớ để tiếp tục, Vân Diễm nãy giờ vẫn không chủ động đặt câu
hỏi bỗng nhiên lấy rượu giúp Thừa tướng rót một chén, “Đại nhân, bổn tôn đường xa mà đến, một là vì những lời nhắn chủ của bệ hạ Lỗ quốc, còn có một nguyên nhân, thật ra thì cũng là xuất từ tư tâm.”

Hài lòng nghe thấy hai chữ ‘Tư tâm’, lỗ tai lão thừa tướng cũng căng lên,
Vân Diễm bất động thanh sắc tiếp tục nói, “Bổn tôn có một muội muội,
trước đó đã đến Yến quốc, chúng ta huynh muội đã lâu không thấy, làm ca
ca tất nhiên tưởng niệm rất nhiều, cho nên có thể hay không xin Thừa
tướng đại nhân giúp một việc, nghĩ biện pháp để cho Vân mỗ đạt được ước
muốn?”

Thừa tướng suy nghĩ, đem tất cả các tiệc thành
thân gần đây của các quan lớn ra nhớ lại, cũng không có nghe nói nhà ai
cưới tân nương tới từ Lỗ quốc, huống chi lại là muội muội của giáo chủ
Hỏa Thần giáo Vân Diễm, chuyện lớn như vậy, ông làm sao một chút tiếng
gió cũng không nghe thấy.

“Xin hỏi Vân giáo chủ, lệnh muội gả cho người phương nào? Không ngại nói cho bổn quan, nếu có thể nhất định ta sẽ giúp hết sức.”

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm liếc nhìn bóng dáng biến mất ở cửa điện, trên môi nổi lên nụ cười lạnh.Hắn không có gấp gáp rời đi, hơn nữa cũng không lộ ra thần sắc không vui, tiếp túc ăn uống, híp mắt thưởng thức màn múa diễm lệ của các vũ cơ ở trước mắt, tiếp nhận quần thần khen tặng cùng một loạt rượu mời, chỉ cần người nào có chức phần hắn liền một mực tươi cười đón chào, tuyệt không cự tuyệt.Quá ba tuần rượu, không khí càng nhiệt liệt hơn, phần lớn các quan viên to đều lộ ra thần sắc vui vẻ, chậm rãi buông lỏng câu nệ.Thừa tướng ngồi gần Vân Diễm, là người có chức phận cao nhất trong tiệc lúc bấy giờ, Hoàng thượng vừa đi, ông cho là cần thiết phải đãi tốt vị giáo chủ đường xa mà đến này.Đáng tiếc vô luận như thế nào cùng Vân Diễm nói lời giao tình hữu nghị, nhưng vị giáo chủ hơn ba mươi tuổi này chỉ luôn cười xã giao, giống như hắn thật tình đang nghe Thừa tướng nói chuyện, nhưng đáng tiếc có nhiều lần cũng bị Thừa tướng nhìn thấy rõ ràng ánh mắt đang phiêu du nơi nào đó.Đợi Thừa tướng nói đến miệng đắng lưỡi khô, cũng tìm không ra cớ để tiếp tục, Vân Diễm nãy giờ vẫn không chủ động đặt câu hỏi bỗng nhiên lấy rượu giúp Thừa tướng rót một chén, “Đại nhân, bổn tôn đường xa mà đến, một là vì những lời nhắn chủ của bệ hạ Lỗ quốc, còn có một nguyên nhân, thật ra thì cũng là xuất từ tư tâm.”Hài lòng nghe thấy hai chữ ‘Tư tâm’, lỗ tai lão thừa tướng cũng căng lên, Vân Diễm bất động thanh sắc tiếp tục nói, “Bổn tôn có một muội muội, trước đó đã đến Yến quốc, chúng ta huynh muội đã lâu không thấy, làm ca ca tất nhiên tưởng niệm rất nhiều, cho nên có thể hay không xin Thừa tướng đại nhân giúp một việc, nghĩ biện pháp để cho Vân mỗ đạt được ước muốn?”Thừa tướng suy nghĩ, đem tất cả các tiệc thành thân gần đây của các quan lớn ra nhớ lại, cũng không có nghe nói nhà ai cưới tân nương tới từ Lỗ quốc, huống chi lại là muội muội của giáo chủ Hỏa Thần giáo Vân Diễm, chuyện lớn như vậy, ông làm sao một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.“Xin hỏi Vân giáo chủ, lệnh muội gả cho người phương nào? Không ngại nói cho bổn quan, nếu có thể nhất định ta sẽ giúp hết sức.”

Chương 780: Không sợ chiến hỏa 14