Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 789: Hận không gặp nhau lúc chưa gả 7
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung cảnh giác ngửi được mùi vị khác thường, không có chuyện gì mà ân cần thì không phải tính cách của lão Thừa tướng này, “Bổn vương cùng Vân Diễm giáo chủ cũng không quá quen thuộc, Thừa tướng có lời gì trực tiếp tìm bệ hạ nói đi, cùng Bổn vương nói căn bản không có tác dụng gì, ngài nghĩ xem, ta ở trên triều đình cũng không có cả một nửa chức quan, miếu nhỏ không thể động đại Bồ Tát, đúng không.”Hắn thích tự hạ thấp mình để không nhận trách nhiệm lớn lao nào, Nhan Dung từ lúc nhỏ đã đùa rất thành thạo.Thừa tướng vội vàng dùng thân thể mập mạp ngăn cản đường đi của Nhan Dung, khuôn mặt tươi cười càng phóng lớn, “Chuyện này bệ hạ đại khái cũng cảm thấy rất phiền, Nhị vương gia ngài không ngại trước nghe hết rồi hãy nói, thực không dám giấu diếm, bổn quan là đang nghĩ cách giúp bệ hạ ngăn chặn sơ hở đây, nhưng bây giờ lỗ thủng càng lúc càng lớn, ta có tâm nhưng bất lực, mắt nhìn thấy đã không thể che giấu được.” Trịnh trọng ngó quanh mấy cái, xác định không ai chú ý tới lão và Nhan Dung mới nói, “Nơi đây không phải nơi tốt để nói chuyện này, chúng ta hay là đi trà lâu ngồi xuống rồi nói, liên quan đến hòa bình Lỗ Yến hai nước không phải chuyện đùa a, Nhị vương gia.”Một lèo nói như vậy làm Nhan Dung có vài phần hứng thú, hất ra tay Thừa tướng, hắn hơi sửa sang lại nếp áo, “Ngài đừng lôi nữa, làm nhăn nhúm ta trở về không có cách nào khai báo, người nào biết thì nghĩ ngài lòng như lửa đốt mà lôi kéo ta, ai không biết, còn tưởng rằng Bổn vương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị ngài bắt về. Đi thôi đi thôi, xem ra ngài không đem chuyện này nói cho Bổn vương nghe chắc là không để ta rời đi, thật là sợ ngài.” …Quán trà lầu ba gian bị Thừa tướng bao hết, cẩn thận kiểm tra, xác định không có người không phận sự ở gần, Thừa tướng mới đi theo Nhan Dung chậm rãi lên lầu.Trà tốt nhất cũng không thể so sánh với trà của Duệ vương phủ, Nhan Dung không có khẩu vị hớp vài hớp rồi buông tay, không động nữa.Thừa tướng thao thao bất tuyệt. Từ ngày Hoàng thượng thú Lỗ quốc Chiêu Dương công chúa mà thực tế là thân muội muội của Vân Diễm, bây giờ hắn tới Yến quốc có nguyện vọng muốn gặp muội muội, mà Chiêu Dương công chúa sau khi xuất cung thì chẳng biết đi đâu.
Nhan Dung cảnh giác ngửi được mùi vị khác thường, không có chuyện gì mà ân cần thì không phải tính cách của lão Thừa tướng này, “Bổn vương
cùng Vân Diễm giáo chủ cũng không quá quen thuộc, Thừa tướng có lời gì
trực tiếp tìm bệ hạ nói đi, cùng Bổn vương nói căn bản không có tác dụng gì, ngài nghĩ xem, ta ở trên triều đình cũng không có cả một nửa chức
quan, miếu nhỏ không thể động đại Bồ Tát, đúng không.”
Hắn thích tự hạ thấp mình để không nhận trách nhiệm lớn lao nào, Nhan Dung từ lúc nhỏ đã đùa rất thành thạo.
Thừa tướng vội vàng dùng thân thể mập mạp ngăn cản đường đi của Nhan
Dung, khuôn mặt tươi cười càng phóng lớn, “Chuyện này bệ hạ đại khái
cũng cảm thấy rất phiền, Nhị vương gia ngài không ngại trước nghe hết
rồi hãy nói, thực không dám giấu diếm, bổn quan là đang nghĩ cách giúp
bệ hạ ngăn chặn sơ hở đây, nhưng bây giờ lỗ thủng càng lúc càng lớn, ta
có tâm nhưng bất lực, mắt nhìn thấy đã không thể che giấu được.” Trịnh
trọng ngó quanh mấy cái, xác định không ai chú ý tới lão và Nhan Dung
mới nói, “Nơi đây không phải nơi tốt để nói chuyện này, chúng ta hay là
đi trà lâu ngồi xuống rồi nói, liên quan đến hòa bình Lỗ Yến hai nước
không phải chuyện đùa a, Nhị vương gia.”
Một lèo nói như vậy làm Nhan Dung có vài phần hứng thú, hất ra tay
Thừa tướng, hắn hơi sửa sang lại nếp áo, “Ngài đừng lôi nữa, làm nhăn
nhúm ta trở về không có cách nào khai báo, người nào biết thì nghĩ ngài
lòng như lửa đốt mà lôi kéo ta, ai không biết, còn tưởng rằng Bổn vương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị ngài bắt về. Đi thôi đi thôi, xem ra
ngài không đem chuyện này nói cho Bổn vương nghe chắc là không để ta rời đi, thật là sợ ngài.” …
Quán trà lầu ba gian bị Thừa tướng bao hết, cẩn thận kiểm tra, xác
định không có người không phận sự ở gần, Thừa tướng mới đi theo Nhan
Dung chậm rãi lên lầu.
Trà tốt nhất cũng không thể so sánh với trà của Duệ vương phủ, Nhan
Dung không có khẩu vị hớp vài hớp rồi buông tay, không động nữa.
Thừa tướng thao thao bất tuyệt. Từ ngày Hoàng thượng thú Lỗ quốc
Chiêu Dương công chúa mà thực tế là thân muội muội của Vân Diễm, bây giờ hắn tới Yến quốc có nguyện vọng muốn gặp muội muội, mà Chiêu Dương
công chúa sau khi xuất cung thì chẳng biết đi đâu.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung cảnh giác ngửi được mùi vị khác thường, không có chuyện gì mà ân cần thì không phải tính cách của lão Thừa tướng này, “Bổn vương cùng Vân Diễm giáo chủ cũng không quá quen thuộc, Thừa tướng có lời gì trực tiếp tìm bệ hạ nói đi, cùng Bổn vương nói căn bản không có tác dụng gì, ngài nghĩ xem, ta ở trên triều đình cũng không có cả một nửa chức quan, miếu nhỏ không thể động đại Bồ Tát, đúng không.”Hắn thích tự hạ thấp mình để không nhận trách nhiệm lớn lao nào, Nhan Dung từ lúc nhỏ đã đùa rất thành thạo.Thừa tướng vội vàng dùng thân thể mập mạp ngăn cản đường đi của Nhan Dung, khuôn mặt tươi cười càng phóng lớn, “Chuyện này bệ hạ đại khái cũng cảm thấy rất phiền, Nhị vương gia ngài không ngại trước nghe hết rồi hãy nói, thực không dám giấu diếm, bổn quan là đang nghĩ cách giúp bệ hạ ngăn chặn sơ hở đây, nhưng bây giờ lỗ thủng càng lúc càng lớn, ta có tâm nhưng bất lực, mắt nhìn thấy đã không thể che giấu được.” Trịnh trọng ngó quanh mấy cái, xác định không ai chú ý tới lão và Nhan Dung mới nói, “Nơi đây không phải nơi tốt để nói chuyện này, chúng ta hay là đi trà lâu ngồi xuống rồi nói, liên quan đến hòa bình Lỗ Yến hai nước không phải chuyện đùa a, Nhị vương gia.”Một lèo nói như vậy làm Nhan Dung có vài phần hứng thú, hất ra tay Thừa tướng, hắn hơi sửa sang lại nếp áo, “Ngài đừng lôi nữa, làm nhăn nhúm ta trở về không có cách nào khai báo, người nào biết thì nghĩ ngài lòng như lửa đốt mà lôi kéo ta, ai không biết, còn tưởng rằng Bổn vương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị ngài bắt về. Đi thôi đi thôi, xem ra ngài không đem chuyện này nói cho Bổn vương nghe chắc là không để ta rời đi, thật là sợ ngài.” …Quán trà lầu ba gian bị Thừa tướng bao hết, cẩn thận kiểm tra, xác định không có người không phận sự ở gần, Thừa tướng mới đi theo Nhan Dung chậm rãi lên lầu.Trà tốt nhất cũng không thể so sánh với trà của Duệ vương phủ, Nhan Dung không có khẩu vị hớp vài hớp rồi buông tay, không động nữa.Thừa tướng thao thao bất tuyệt. Từ ngày Hoàng thượng thú Lỗ quốc Chiêu Dương công chúa mà thực tế là thân muội muội của Vân Diễm, bây giờ hắn tới Yến quốc có nguyện vọng muốn gặp muội muội, mà Chiêu Dương công chúa sau khi xuất cung thì chẳng biết đi đâu.