Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 794: Hận không gặp nhau lúc chưa gả 12

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung cùng Thừa tướng ở cửa dịch quán vô tình gặp gỡ, hai người to nhỏ điều gì không biết, cuối cùng ai cũng không đi vào, cùng nhau rời đi, có bạch y thị vệ cùng đi ra ngoài, rất xa theo dõi, xem bọn hắn vào quán trà rồi lập tức chạy về cùng Vân Diễm báo cáo.Vân Diễm nhẹ nhàng gật đầu, ra lệnh cho thủ hạ thối lui, thân hình cũng không động, tiếp tục xem sách. Mấy ngày qua, hắn làm cho người ta mua sách của Yến quốc về, nhất là lịch sử cùng phương diện văn hóa con người, lớn nhỏ không bỏ sót, mỗi ngày dậy sớm, sau khi luyện công liền ở bên trong dịch quán đọc sách viết chữ, rất nhàn hạ thoải mái.Nhan Dung cùng Thừa tướng đụng phải nhau, hắn cũng không nóng nảy, dường như không sợ hai người bọn họ liên hiệp chung một chỗ đối phó hắn.Ở trong Yến quốc này, đối thủ duy nhất của Vân Diễm cũng chỉ có một mình hoàng đế Nhan Hi mà thôi, những thứ khác cũng là đám ô hợp, nữa tiến lên cũng không lay được hắn.Hai mươi mấy ngày đã qua, Nhan Hi không gặp hắn lần nào nữa, Vân Diễm cũng không nóng lòng, dù sao có ăn có uống còn có sách đọc, cuộc sống trôi qua rất thích ý, hắn có rất nhiều thời gian cùng hoàng đế giằng co.Trong Hỏa Thần giáo ba mươi năm, hắn cũng quen cuộc sống tẻ nhạt ít nói, như vậy chút ít kiên nhẫn này hắn tất nhiên có thể, dù sao Nhan Hi không chủ động nói ra, hắn cũng sẽ không đưa đi lên cửa, cứ giằng co nhau, lúc này người nào trước thiếu kiên nhẫn, coi như là thua.Cùng Nhan Hi lần đầu tiên gặp mặt, đã bị hắn đè ép đánh, toàn lực ứng phó thân chịu trọng thương, Vân Diễm nhớ tới đã giận sôi trào, có mấy lần thật muốn tìm tới cửa đánh lần nữa, hắn cũng không tin, ngày đêm chăm chỉ không ngừng say mê võ học như hắn, lại không sánh bằng một hoàng đế ngâm ở trong vinh hoa phú quý, an nhàn hưởng thụ như Nhan Hi.Nghĩ được như vậy, Vân Diễm nắm chặt quyền, chờ chuyện kết thúc, nói gì cũng phải đánh một cuộc, trên người vết thương khắp nơi còn đang mơ hồ làm đau, không thể không nhắc nhở hắn.Hơn nửa canh giờ đi qua, Nhan Dung cũng đã tới, sai người đem sách Yến quốc sách cất vào trong rương, tránh cho để cho Nhan Dung thấy lại có chuyện gì bới móc, vạn nhất nói hắn tâm hoài bất quỹ, dò hỏi tình báo, chẳng phải oan uổng sao.Huynh đệ Nhan gia này , mỗi người mỗi vẻ, mặc dù tới bây giờ Vân Diễm còn chưa phát hiện Nhan Dung chiếm tiện nghi, ngoài mặt chỉ thích rượu như mạng thì không còn có cái gì ưu điểm, nhưng hắn vẫn như cũ không ngừng phòng bị.

Nhan Dung cùng Thừa tướng ở cửa dịch quán vô tình gặp gỡ, hai người
to nhỏ điều gì không biết, cuối cùng ai cũng không đi vào, cùng nhau rời đi, có bạch y thị vệ cùng đi ra ngoài, rất xa theo dõi, xem bọn hắn vào quán trà rồi lập tức chạy về cùng Vân Diễm báo cáo.

Vân Diễm nhẹ nhàng gật đầu, ra lệnh cho thủ hạ thối lui, thân hình
cũng không động, tiếp tục xem sách. Mấy ngày qua, hắn làm cho người ta
mua sách của Yến quốc về, nhất là lịch sử cùng phương diện văn hóa con
người, lớn nhỏ không bỏ sót, mỗi ngày dậy sớm, sau khi luyện công liền ở bên trong dịch quán đọc sách viết chữ, rất nhàn hạ thoải mái.

Nhan Dung cùng Thừa tướng đụng phải nhau, hắn cũng không nóng nảy,
dường như không sợ hai người bọn họ liên hiệp chung một chỗ đối phó hắn.

Ở trong Yến quốc này, đối thủ duy nhất của Vân Diễm cũng chỉ có một
mình hoàng đế Nhan Hi mà thôi, những thứ khác cũng là đám ô hợp, nữa
tiến lên cũng không lay được hắn.

Hai mươi mấy ngày đã qua, Nhan Hi không gặp hắn lần nào nữa, Vân Diễm cũng không nóng lòng, dù sao có ăn có uống còn có sách đọc, cuộc sống
trôi qua rất thích ý, hắn có rất nhiều thời gian cùng hoàng đế giằng co.

Trong Hỏa Thần giáo ba mươi năm, hắn cũng quen cuộc sống tẻ nhạt ít
nói, như vậy chút ít kiên nhẫn này hắn tất nhiên có thể, dù sao Nhan Hi
không chủ động nói ra, hắn cũng sẽ không đưa đi lên cửa, cứ giằng co
nhau, lúc này người nào trước thiếu kiên nhẫn, coi như là thua.

Cùng Nhan Hi lần đầu tiên gặp mặt, đã bị hắn đè ép đánh, toàn lực ứng phó thân chịu trọng thương, Vân Diễm nhớ tới đã giận sôi trào, có mấy
lần thật muốn tìm tới cửa đánh lần nữa, hắn cũng không tin, ngày đêm
chăm chỉ không ngừng say mê võ học như hắn, lại không sánh bằng một
hoàng đế ngâm ở trong vinh hoa phú quý, an nhàn hưởng thụ như Nhan Hi.

Nghĩ được như vậy, Vân Diễm nắm chặt quyền, chờ chuyện kết thúc, nói
gì cũng phải đánh một cuộc, trên người vết thương khắp nơi còn đang mơ
hồ làm đau, không thể không nhắc nhở hắn.

Hơn nửa canh giờ đi qua, Nhan Dung cũng đã tới, sai người đem sách
Yến quốc sách cất vào trong rương, tránh cho để cho Nhan Dung thấy lại
có chuyện gì bới móc, vạn nhất nói hắn tâm hoài bất quỹ, dò hỏi tình
báo, chẳng phải oan uổng sao.

Huynh đệ Nhan gia này , mỗi người mỗi vẻ, mặc dù tới bây giờ Vân Diễm còn chưa phát hiện Nhan Dung chiếm tiện nghi, ngoài mặt chỉ thích rượu
như mạng thì không còn có cái gì ưu điểm, nhưng hắn vẫn như cũ không
ngừng phòng bị.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung cùng Thừa tướng ở cửa dịch quán vô tình gặp gỡ, hai người to nhỏ điều gì không biết, cuối cùng ai cũng không đi vào, cùng nhau rời đi, có bạch y thị vệ cùng đi ra ngoài, rất xa theo dõi, xem bọn hắn vào quán trà rồi lập tức chạy về cùng Vân Diễm báo cáo.Vân Diễm nhẹ nhàng gật đầu, ra lệnh cho thủ hạ thối lui, thân hình cũng không động, tiếp tục xem sách. Mấy ngày qua, hắn làm cho người ta mua sách của Yến quốc về, nhất là lịch sử cùng phương diện văn hóa con người, lớn nhỏ không bỏ sót, mỗi ngày dậy sớm, sau khi luyện công liền ở bên trong dịch quán đọc sách viết chữ, rất nhàn hạ thoải mái.Nhan Dung cùng Thừa tướng đụng phải nhau, hắn cũng không nóng nảy, dường như không sợ hai người bọn họ liên hiệp chung một chỗ đối phó hắn.Ở trong Yến quốc này, đối thủ duy nhất của Vân Diễm cũng chỉ có một mình hoàng đế Nhan Hi mà thôi, những thứ khác cũng là đám ô hợp, nữa tiến lên cũng không lay được hắn.Hai mươi mấy ngày đã qua, Nhan Hi không gặp hắn lần nào nữa, Vân Diễm cũng không nóng lòng, dù sao có ăn có uống còn có sách đọc, cuộc sống trôi qua rất thích ý, hắn có rất nhiều thời gian cùng hoàng đế giằng co.Trong Hỏa Thần giáo ba mươi năm, hắn cũng quen cuộc sống tẻ nhạt ít nói, như vậy chút ít kiên nhẫn này hắn tất nhiên có thể, dù sao Nhan Hi không chủ động nói ra, hắn cũng sẽ không đưa đi lên cửa, cứ giằng co nhau, lúc này người nào trước thiếu kiên nhẫn, coi như là thua.Cùng Nhan Hi lần đầu tiên gặp mặt, đã bị hắn đè ép đánh, toàn lực ứng phó thân chịu trọng thương, Vân Diễm nhớ tới đã giận sôi trào, có mấy lần thật muốn tìm tới cửa đánh lần nữa, hắn cũng không tin, ngày đêm chăm chỉ không ngừng say mê võ học như hắn, lại không sánh bằng một hoàng đế ngâm ở trong vinh hoa phú quý, an nhàn hưởng thụ như Nhan Hi.Nghĩ được như vậy, Vân Diễm nắm chặt quyền, chờ chuyện kết thúc, nói gì cũng phải đánh một cuộc, trên người vết thương khắp nơi còn đang mơ hồ làm đau, không thể không nhắc nhở hắn.Hơn nửa canh giờ đi qua, Nhan Dung cũng đã tới, sai người đem sách Yến quốc sách cất vào trong rương, tránh cho để cho Nhan Dung thấy lại có chuyện gì bới móc, vạn nhất nói hắn tâm hoài bất quỹ, dò hỏi tình báo, chẳng phải oan uổng sao.Huynh đệ Nhan gia này , mỗi người mỗi vẻ, mặc dù tới bây giờ Vân Diễm còn chưa phát hiện Nhan Dung chiếm tiện nghi, ngoài mặt chỉ thích rượu như mạng thì không còn có cái gì ưu điểm, nhưng hắn vẫn như cũ không ngừng phòng bị.

Chương 794: Hận không gặp nhau lúc chưa gả 12