Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 797: Hận không gặp nhau lúc chưa gả End
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Ý định của Nhan Dung cho tới bây giờ không phải là muốn chọc giận Vân Diễm, nhưng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn đã căn bản quản không được mồm miệng, nếu không trêu mấy câu thì cả người lại thấy khó chịu.Nhìn Vân Diễm che dấu không được sắc mặt tối sầm, Nhan Dung biết hắn giờ này trong lòng đang giao chiến, suy nghĩ làm sao thu thập chính mình đây.Tạm thời không thể k*ch th*ch thêm nữa, vạn nhất hắn thần trí hỏng mất, tiết mục kế tiếp sẽ càng khó coi.Nhan Dung kịp thời phanh lại, duy trì bộ dáng rất thành thực, một hơi uống cạn nửa bát trà, bổ sung dưỡng khí.Vân Diễm trừng mắt, trong lòng cảm thấy hối hận, tại sao lại quên không để độc dược vào chung trà, g**t ch*t tên om sòm này đi? Hoặc là bỏ thuốc câm cũng được, để hắn đến chết cũng không lên tiếng được, đem lại thanh tịnh cho còn thế gian.Cười híp mắt ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt phức tạp của Vân Diễm, “Mấy ngày nay ta cùng với đệ muội có nhắc tới giáo chủ huynh…”Đột ngột nói một câu như vậy, Nhan Dung dừng lại giữa chừng, lại đem chung trà mới vừa để xuống bưng lên, từng ngụm nhỏ uống, không có tiếp tục nói nữa.Vân Diễm một lòng đang tức giận lại đột nhiên bị câu nói kia làm ngẩn người, hắn kềm chế ý muốn vọt tới bên cạnh Nhan Dung, đoạt lấy chén trà của hắn mà ném xuống đất, mãnh liệt lắc thân thể của hắn, cho đến khi hắn tự nguyện nói hết những gì liên quan đến Đào Tiểu Vi.Bất động thanh sắc thật sâu th* d*c mấy lần, Vân Diễm trái tim nhảy lên kịch liệt, tay trái nắm chặt lại, móng tay khảm sâu vào trong thịt, “Nàng nói cái gì ?”Nhan Dung che miệng lại cười trộm, động tác và vẻ mặt thoạt nhìn dị thường chói mắt, “Nàng trợn tròn mắt hỏi ta Vân Diễm là ai, ha hả, giáo chủ đại nhân, đệ muội của chúng ta thật giống như căn bản không nhận ra ngươi, ta cùng nàng nói thật lâu, nhưng rốt cuộc cũng không nhớ ra.”Vân Diễm trong nháy mắt xụi lơ thân thể, lưng cũng không thẳng được. Đào Tiểu Vi nói không nhận ra hắn, này có thật không? Có thể hay không là Nhan Dung đang nói láo, hoặc giả là ngay cả Đào Tiểu Vi cũng không tin Nhan Dung, cho nên cố ý ở trước mặt hắn biểu hiện không biết gì cả.Dù sao nàng bây giờ là thê tử danh chánh ngôn thuận của Nhan Hi, còn sinh cho hắn hai đứa bé, đối với mình – một người ‘Hận không gặp nhau lúc chưa gả’, lãnh đạm làm bộ không nhận ra, đó cũng là cách tốt nhất bảo vệ chính nàng…
Ý định của Nhan Dung cho tới bây giờ không phải là muốn chọc giận Vân Diễm, nhưng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn đã căn bản quản
không được mồm miệng, nếu không trêu mấy câu thì cả người lại thấy khó
chịu.
Nhìn Vân Diễm che dấu không được sắc mặt tối sầm, Nhan Dung biết hắn
giờ này trong lòng đang giao chiến, suy nghĩ làm sao thu thập chính mình đây.
Tạm thời không thể k*ch th*ch thêm nữa, vạn nhất hắn thần trí hỏng mất, tiết mục kế tiếp sẽ càng khó coi.
Nhan Dung kịp thời phanh lại, duy trì bộ dáng rất thành thực, một hơi uống cạn nửa bát trà, bổ sung dưỡng khí.
Vân Diễm trừng mắt, trong lòng cảm thấy hối hận, tại sao lại quên
không để độc dược vào chung trà, g**t ch*t tên om sòm này đi? Hoặc là bỏ thuốc câm cũng được, để hắn đến chết cũng không lên tiếng được, đem lại thanh tịnh cho còn thế gian.
Cười híp mắt ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt phức tạp của Vân Diễm, “Mấy ngày nay ta cùng với đệ muội có nhắc tới giáo chủ huynh…”
Đột ngột nói một câu như vậy, Nhan Dung dừng lại giữa chừng, lại đem
chung trà mới vừa để xuống bưng lên, từng ngụm nhỏ uống, không có tiếp
tục nói nữa.
Vân Diễm một lòng đang tức giận lại đột nhiên bị câu nói kia làm ngẩn người, hắn kềm chế ý muốn vọt tới bên cạnh Nhan Dung, đoạt lấy chén trà của hắn mà ném xuống đất, mãnh liệt lắc thân thể của hắn, cho đến khi
hắn tự nguyện nói hết những gì liên quan đến Đào Tiểu Vi.
Bất động thanh sắc thật sâu th* d*c mấy lần, Vân Diễm trái tim nhảy
lên kịch liệt, tay trái nắm chặt lại, móng tay khảm sâu vào trong thịt,
“Nàng nói cái gì ?”
Nhan Dung che miệng lại cười trộm, động tác và vẻ mặt thoạt nhìn dị
thường chói mắt, “Nàng trợn tròn mắt hỏi ta Vân Diễm là ai, ha hả, giáo
chủ đại nhân, đệ muội của chúng ta thật giống như căn bản không nhận ra
ngươi, ta cùng nàng nói thật lâu, nhưng rốt cuộc cũng không nhớ ra.”
Vân Diễm trong nháy mắt xụi lơ thân thể, lưng cũng không thẳng được.
Đào Tiểu Vi nói không nhận ra hắn, này có thật không? Có thể hay không
là Nhan Dung đang nói láo, hoặc giả là ngay cả Đào Tiểu Vi cũng không
tin Nhan Dung, cho nên cố ý ở trước mặt hắn biểu hiện không biết gì cả.
Dù sao nàng bây giờ là thê tử danh chánh ngôn thuận của Nhan Hi, còn
sinh cho hắn hai đứa bé, đối với mình – một người ‘Hận không gặp nhau
lúc chưa gả’, lãnh đạm làm bộ không nhận ra, đó cũng là cách tốt nhất
bảo vệ chính nàng…
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Ý định của Nhan Dung cho tới bây giờ không phải là muốn chọc giận Vân Diễm, nhưng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn đã căn bản quản không được mồm miệng, nếu không trêu mấy câu thì cả người lại thấy khó chịu.Nhìn Vân Diễm che dấu không được sắc mặt tối sầm, Nhan Dung biết hắn giờ này trong lòng đang giao chiến, suy nghĩ làm sao thu thập chính mình đây.Tạm thời không thể k*ch th*ch thêm nữa, vạn nhất hắn thần trí hỏng mất, tiết mục kế tiếp sẽ càng khó coi.Nhan Dung kịp thời phanh lại, duy trì bộ dáng rất thành thực, một hơi uống cạn nửa bát trà, bổ sung dưỡng khí.Vân Diễm trừng mắt, trong lòng cảm thấy hối hận, tại sao lại quên không để độc dược vào chung trà, g**t ch*t tên om sòm này đi? Hoặc là bỏ thuốc câm cũng được, để hắn đến chết cũng không lên tiếng được, đem lại thanh tịnh cho còn thế gian.Cười híp mắt ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt phức tạp của Vân Diễm, “Mấy ngày nay ta cùng với đệ muội có nhắc tới giáo chủ huynh…”Đột ngột nói một câu như vậy, Nhan Dung dừng lại giữa chừng, lại đem chung trà mới vừa để xuống bưng lên, từng ngụm nhỏ uống, không có tiếp tục nói nữa.Vân Diễm một lòng đang tức giận lại đột nhiên bị câu nói kia làm ngẩn người, hắn kềm chế ý muốn vọt tới bên cạnh Nhan Dung, đoạt lấy chén trà của hắn mà ném xuống đất, mãnh liệt lắc thân thể của hắn, cho đến khi hắn tự nguyện nói hết những gì liên quan đến Đào Tiểu Vi.Bất động thanh sắc thật sâu th* d*c mấy lần, Vân Diễm trái tim nhảy lên kịch liệt, tay trái nắm chặt lại, móng tay khảm sâu vào trong thịt, “Nàng nói cái gì ?”Nhan Dung che miệng lại cười trộm, động tác và vẻ mặt thoạt nhìn dị thường chói mắt, “Nàng trợn tròn mắt hỏi ta Vân Diễm là ai, ha hả, giáo chủ đại nhân, đệ muội của chúng ta thật giống như căn bản không nhận ra ngươi, ta cùng nàng nói thật lâu, nhưng rốt cuộc cũng không nhớ ra.”Vân Diễm trong nháy mắt xụi lơ thân thể, lưng cũng không thẳng được. Đào Tiểu Vi nói không nhận ra hắn, này có thật không? Có thể hay không là Nhan Dung đang nói láo, hoặc giả là ngay cả Đào Tiểu Vi cũng không tin Nhan Dung, cho nên cố ý ở trước mặt hắn biểu hiện không biết gì cả.Dù sao nàng bây giờ là thê tử danh chánh ngôn thuận của Nhan Hi, còn sinh cho hắn hai đứa bé, đối với mình – một người ‘Hận không gặp nhau lúc chưa gả’, lãnh đạm làm bộ không nhận ra, đó cũng là cách tốt nhất bảo vệ chính nàng…