Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 806: Thật không phải là ‘Nàng’ 9
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi cùng Vân Diễm gặp mặt, không có nhiệt liệt chào đón, cũng không có mùi thuốc súng như trong tưởng tượng, chủ yếu là Nhan Hi cũng không có cho cung nhân lui ra, Vân Diễm vì chuyện cần nói không muốn bị nhiều lỗ tai nghe được. Hắn cũng chỉ là bảo trì bình thản, trong lòng gấp gáp nhưng mặt mũi không thay đổi, thảnh thơi thưởng thức trà, bàn về lịch sử, còn nói chút ít phong thổ Lỗ quốc, nói nhăng nói cuội tìm đề tài.Rốt cục ở chén trà thứ năm vào bụng, Nhan Hi vẫy tay cho lui hạ nhân, Vân Diễm tinh thần phấn chấn, biết Hoàng đế muốn cùng hắn chính diện nói chuyện rồi.“Vân Diễm giáo chủ tới Yến quốc cũng đã có một tháng, ăn ở đã quen chưa?”Vân Diễm không nhanh không chậm nói, “Bệ hạ chiêu đãi rất chu đáo, Vân mỗ cũng không tệ lắm.”“Vết thương cũng khá hơn chứ?” Không có ai, Nhan Hi cũng không kiêng kỵ nữa, cũng không làm bộ cùng hắn lần đầu quen biết, hỏi gọn gàng dứt khoát.Nhắc tới cái này, Vân Diễm cảm thấy vết thương trên đầu vai cơ hồ ngứa ngáy, khẩu khí cũng không tốt.”Nhờ hồng phúc của bệ hạ, toàn bộ đã tốt hơn.”Gật đầu, Nhan Hi nói, “Tốt lắm? Rất tốt!”Bốn chữ để cho Vân Diễm sống lưng rét run, âm thầm suy nghĩ Nhan Hi này là có ý gì. Quan tâm hắn sao? những vết thương này chính là do Nhan Hi làm ra, lúc ấy xuống tay cũng không hạ thủ lưu tình. Xác định không phải là quan tâm mà chính là có mưu đồ khác, ánh mắt nhìn thẳng đối diện đồng mâu rạng rỡ băng hàn của Nhan Hi.Trong đầu linh quang chợt lóe, Vân Diễm bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, Nhan Hi ngày đó cùng hắn chưa có đánh đủ, đây là lại muốn tìm cơ hội nữa sao. Hỏi vết thương của hắn cũng không phải là quan tâm sơ giao, Nhan Hi là sợ hắn bởi vì vết thương mà không cách nào phát huy ra thực lực cao nhất, như vậy Nhan Hi sẽ cảm thấy không công bằng nếu đấu một lần nữa.Vân Diễm bây giờ không hiểu là có tư vị gì, đụng với nam nhân phúc hắc như vậy, hắn một chút biện pháp cũng không có. Muốn đánh nhau? Hắn phụng bồi, bất quá Nhan Hi trước tiên đem chuyện này công bố, đến lúc đó vạn không cẩn thận ‘Ngộ thương’ hoàng đế, hắn cũng không áy náy, người Yến quốc muốn tìm phiền toái trên người hắn cũng không được.Nhiệt huyết sôi trào, Vân Diễm nhớ đến trận đấu sảng khoái trước đó, đã gần vài năm nay hắn không động thủ cùng người nào giao chiến, cũng chỉ có Nhan Hi mời là đối thủ xứng đáng, có thể làm cho hắn vứt bỏ khinh mạn đối thủ, toàn lực đánh một trận.
Nhan Hi cùng Vân Diễm gặp mặt, không có nhiệt liệt chào đón, cũng
không có mùi thuốc súng như trong tưởng tượng, chủ yếu là Nhan Hi cũng
không có cho cung nhân lui ra, Vân Diễm vì chuyện cần nói không muốn bị nhiều lỗ tai nghe được. Hắn cũng chỉ là bảo trì bình thản, trong lòng
gấp gáp nhưng mặt mũi không thay đổi, thảnh thơi thưởng thức trà, bàn về lịch sử, còn nói chút ít phong thổ Lỗ quốc, nói nhăng nói cuội tìm đề
tài.
Rốt cục ở chén trà thứ năm vào bụng, Nhan Hi vẫy tay cho lui hạ nhân, Vân Diễm tinh thần phấn chấn, biết Hoàng đế muốn cùng hắn chính diện
nói chuyện rồi.
“Vân Diễm giáo chủ tới Yến quốc cũng đã có một tháng, ăn ở đã quen chưa?”
Vân Diễm không nhanh không chậm nói, “Bệ hạ chiêu đãi rất chu đáo, Vân mỗ cũng không tệ lắm.”
“Vết thương cũng khá hơn chứ?” Không có ai, Nhan Hi cũng không kiêng
kỵ nữa, cũng không làm bộ cùng hắn lần đầu quen biết, hỏi gọn gàng dứt
khoát.
Nhắc tới cái này, Vân Diễm cảm thấy vết thương trên đầu vai cơ hồ
ngứa ngáy, khẩu khí cũng không tốt.”Nhờ hồng phúc của bệ hạ, toàn bộ đã
tốt hơn.”
Gật đầu, Nhan Hi nói, “Tốt lắm? Rất tốt!”
Bốn chữ để cho Vân Diễm sống lưng rét run, âm thầm suy nghĩ Nhan Hi
này là có ý gì. Quan tâm hắn sao? những vết thương này chính là do Nhan
Hi làm ra, lúc ấy xuống tay cũng không hạ thủ lưu tình. Xác định không
phải là quan tâm mà chính là có mưu đồ khác, ánh mắt nhìn thẳng đối diện đồng mâu rạng rỡ băng hàn của Nhan Hi.
Trong đầu linh quang chợt lóe, Vân Diễm bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận
lại, Nhan Hi ngày đó cùng hắn chưa có đánh đủ, đây là lại muốn tìm cơ
hội nữa sao. Hỏi vết thương của hắn cũng không phải là quan tâm sơ giao, Nhan Hi là sợ hắn bởi vì vết thương mà không cách nào phát huy ra thực
lực cao nhất, như vậy Nhan Hi sẽ cảm thấy không công bằng nếu đấu một
lần nữa.
Vân Diễm bây giờ không hiểu là có tư vị gì, đụng với nam nhân phúc
hắc như vậy, hắn một chút biện pháp cũng không có. Muốn đánh nhau? Hắn
phụng bồi, bất quá Nhan Hi trước tiên đem chuyện này công bố, đến lúc đó vạn không cẩn thận ‘Ngộ thương’ hoàng đế, hắn cũng không áy náy, người
Yến quốc muốn tìm phiền toái trên người hắn cũng không được.
Nhiệt huyết sôi trào, Vân Diễm nhớ đến trận đấu sảng khoái trước đó,
đã gần vài năm nay hắn không động thủ cùng người nào giao chiến, cũng
chỉ có Nhan Hi mời là đối thủ xứng đáng, có thể làm cho hắn vứt bỏ khinh mạn đối thủ, toàn lực đánh một trận.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi cùng Vân Diễm gặp mặt, không có nhiệt liệt chào đón, cũng không có mùi thuốc súng như trong tưởng tượng, chủ yếu là Nhan Hi cũng không có cho cung nhân lui ra, Vân Diễm vì chuyện cần nói không muốn bị nhiều lỗ tai nghe được. Hắn cũng chỉ là bảo trì bình thản, trong lòng gấp gáp nhưng mặt mũi không thay đổi, thảnh thơi thưởng thức trà, bàn về lịch sử, còn nói chút ít phong thổ Lỗ quốc, nói nhăng nói cuội tìm đề tài.Rốt cục ở chén trà thứ năm vào bụng, Nhan Hi vẫy tay cho lui hạ nhân, Vân Diễm tinh thần phấn chấn, biết Hoàng đế muốn cùng hắn chính diện nói chuyện rồi.“Vân Diễm giáo chủ tới Yến quốc cũng đã có một tháng, ăn ở đã quen chưa?”Vân Diễm không nhanh không chậm nói, “Bệ hạ chiêu đãi rất chu đáo, Vân mỗ cũng không tệ lắm.”“Vết thương cũng khá hơn chứ?” Không có ai, Nhan Hi cũng không kiêng kỵ nữa, cũng không làm bộ cùng hắn lần đầu quen biết, hỏi gọn gàng dứt khoát.Nhắc tới cái này, Vân Diễm cảm thấy vết thương trên đầu vai cơ hồ ngứa ngáy, khẩu khí cũng không tốt.”Nhờ hồng phúc của bệ hạ, toàn bộ đã tốt hơn.”Gật đầu, Nhan Hi nói, “Tốt lắm? Rất tốt!”Bốn chữ để cho Vân Diễm sống lưng rét run, âm thầm suy nghĩ Nhan Hi này là có ý gì. Quan tâm hắn sao? những vết thương này chính là do Nhan Hi làm ra, lúc ấy xuống tay cũng không hạ thủ lưu tình. Xác định không phải là quan tâm mà chính là có mưu đồ khác, ánh mắt nhìn thẳng đối diện đồng mâu rạng rỡ băng hàn của Nhan Hi.Trong đầu linh quang chợt lóe, Vân Diễm bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, Nhan Hi ngày đó cùng hắn chưa có đánh đủ, đây là lại muốn tìm cơ hội nữa sao. Hỏi vết thương của hắn cũng không phải là quan tâm sơ giao, Nhan Hi là sợ hắn bởi vì vết thương mà không cách nào phát huy ra thực lực cao nhất, như vậy Nhan Hi sẽ cảm thấy không công bằng nếu đấu một lần nữa.Vân Diễm bây giờ không hiểu là có tư vị gì, đụng với nam nhân phúc hắc như vậy, hắn một chút biện pháp cũng không có. Muốn đánh nhau? Hắn phụng bồi, bất quá Nhan Hi trước tiên đem chuyện này công bố, đến lúc đó vạn không cẩn thận ‘Ngộ thương’ hoàng đế, hắn cũng không áy náy, người Yến quốc muốn tìm phiền toái trên người hắn cũng không được.Nhiệt huyết sôi trào, Vân Diễm nhớ đến trận đấu sảng khoái trước đó, đã gần vài năm nay hắn không động thủ cùng người nào giao chiến, cũng chỉ có Nhan Hi mời là đối thủ xứng đáng, có thể làm cho hắn vứt bỏ khinh mạn đối thủ, toàn lực đánh một trận.