Tần Hiên nhìn xiên mứt quả trước mắt mà khóe miệng run rẩy, nghĩ rằng: Hôm nay trời thật muốn giết ta? Tô Bạch không chú ý tới khuôn mặt âm trầm của hắn – hoặc giả là không nhìn – kiên quyết nhét mứt quả vào tay đối phương, còn cười tủm tỉm nói: « ăn đi, ăn đi này, đừng ngại. Không phải trẻ con đều thích món này sao? » Tần Hiên nghĩ: Kiếp trước tu đạo nhố nhăng thế nào để giờ gặp phải tên này? Chuyện là cách đây mấy ngày Tần Hiên được Tô Bạch vớt lên, vốn nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng thân thể khỏe mạnh lại là có thể vỗ mông bỏ đi, ai ngờ cái tên Tô Bạch ấy cứ sống chết không cho hắn đi một mình. « Ngươi là một tiểu hải tử lại nghênh ngang đi trên đường không khéo bị người ta lừa mất? Nếu thế ta sẽ là thấy chết mà không cứu, lương tâm sẽ bất an, thôi, để ta đưa ngươi trở về » Khi Tô Bạch nói lời này vẻ mặt chính khí hiên ngang lẫm liệt, giống như Tần Hiên không để y dẫn đi thì y sẽ tội ác tày trời vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào Tần Hiên lại gật đầu. Vì cái gật đầu này mà…
Chương 13: Cái gọi là hạnh phúc mãi mãi
Cái Gọi Là Vỏ Quýt Dầy Gặp Móng Tay CùnTác giả: Dịch SâmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcTần Hiên nhìn xiên mứt quả trước mắt mà khóe miệng run rẩy, nghĩ rằng: Hôm nay trời thật muốn giết ta? Tô Bạch không chú ý tới khuôn mặt âm trầm của hắn – hoặc giả là không nhìn – kiên quyết nhét mứt quả vào tay đối phương, còn cười tủm tỉm nói: « ăn đi, ăn đi này, đừng ngại. Không phải trẻ con đều thích món này sao? » Tần Hiên nghĩ: Kiếp trước tu đạo nhố nhăng thế nào để giờ gặp phải tên này? Chuyện là cách đây mấy ngày Tần Hiên được Tô Bạch vớt lên, vốn nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng thân thể khỏe mạnh lại là có thể vỗ mông bỏ đi, ai ngờ cái tên Tô Bạch ấy cứ sống chết không cho hắn đi một mình. « Ngươi là một tiểu hải tử lại nghênh ngang đi trên đường không khéo bị người ta lừa mất? Nếu thế ta sẽ là thấy chết mà không cứu, lương tâm sẽ bất an, thôi, để ta đưa ngươi trở về » Khi Tô Bạch nói lời này vẻ mặt chính khí hiên ngang lẫm liệt, giống như Tần Hiên không để y dẫn đi thì y sẽ tội ác tày trời vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào Tần Hiên lại gật đầu. Vì cái gật đầu này mà… Ngày vẫn trôi trôi, tai ương của Tô Bạch còn vẫn tiếp diễn.Nhưng màĐào tư vẫn sẽ dụ dỗ chơi cờ sau đó l*t s*ch tiền tiêu vặt hàng tháng của y, chỉ có điều sau khi thu hết tiền hắn sẽ dẫn y đi ăn một bữa no nê.Nguyệt Huy vẫn hàng ngày trực chiến tại liên hoàn trận động chân động tay gì đó, chỉ bất quá sỏi bay cát chạy lại hóa thành rợp trời mưa hoa chào đón Tô Bạch.Doanh Tụ lại bắt đầu quay lại nấu canh bổ cho y, vẫn là bỏ thêm cái này cái kia nhưng tác dụng chuyển qua dưỡng da, kéo dài thanh xuân ( =))).Hải Vị vẫn sẽ phối phương bổ dược, bất quá dược tính thay đổi, có lần hắn ta thậm thụt thương lượng với Tô Bạch, tìm cách giúp y ‘phản thủ vi công’, có một điều không khéo lại vừa lúc Tần Hiên Dật đi qua nghe được. Kết quả một kẻ nào đó bị giáo vụ đè như Tôn Hành Giả dưới núi đá mà kẻ khác gào khóc thảm thiết suốt một đêm…Hẳn là một kết thúc hạnh phúc phải không?—————————————————————Đọc xong mà cứ cười tủm tỉm suốt, dễ thương vô cùng, yêu quá!Yêu thật tốt đúng không?
Ngày vẫn trôi trôi, tai ương của Tô Bạch còn vẫn tiếp diễn.
Nhưng mà
Đào tư vẫn sẽ dụ dỗ chơi cờ sau đó l*t s*ch tiền tiêu vặt hàng tháng của y, chỉ có điều sau khi thu hết tiền hắn sẽ dẫn y đi ăn một bữa no nê.
Nguyệt Huy vẫn hàng ngày trực chiến tại liên hoàn trận động chân động tay gì đó, chỉ bất quá sỏi bay cát chạy lại hóa thành rợp trời mưa hoa chào đón Tô Bạch.
Doanh Tụ lại bắt đầu quay lại nấu canh bổ cho y, vẫn là bỏ thêm cái này cái kia nhưng tác dụng chuyển qua dưỡng da, kéo dài thanh xuân ( =))).
Hải Vị vẫn sẽ phối phương bổ dược, bất quá dược tính thay đổi, có lần hắn ta thậm thụt thương lượng với Tô Bạch, tìm cách giúp y ‘phản thủ vi công’, có một điều không khéo lại vừa lúc Tần Hiên Dật đi qua nghe được. Kết quả một kẻ nào đó bị giáo vụ đè như Tôn Hành Giả dưới núi đá mà kẻ khác gào khóc thảm thiết suốt một đêm…
Hẳn là một kết thúc hạnh phúc phải không?
—————————————————————
Đọc xong mà cứ cười tủm tỉm suốt, dễ thương vô cùng, yêu quá!
Yêu thật tốt đúng không?
Cái Gọi Là Vỏ Quýt Dầy Gặp Móng Tay CùnTác giả: Dịch SâmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcTần Hiên nhìn xiên mứt quả trước mắt mà khóe miệng run rẩy, nghĩ rằng: Hôm nay trời thật muốn giết ta? Tô Bạch không chú ý tới khuôn mặt âm trầm của hắn – hoặc giả là không nhìn – kiên quyết nhét mứt quả vào tay đối phương, còn cười tủm tỉm nói: « ăn đi, ăn đi này, đừng ngại. Không phải trẻ con đều thích món này sao? » Tần Hiên nghĩ: Kiếp trước tu đạo nhố nhăng thế nào để giờ gặp phải tên này? Chuyện là cách đây mấy ngày Tần Hiên được Tô Bạch vớt lên, vốn nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày dưỡng thân thể khỏe mạnh lại là có thể vỗ mông bỏ đi, ai ngờ cái tên Tô Bạch ấy cứ sống chết không cho hắn đi một mình. « Ngươi là một tiểu hải tử lại nghênh ngang đi trên đường không khéo bị người ta lừa mất? Nếu thế ta sẽ là thấy chết mà không cứu, lương tâm sẽ bất an, thôi, để ta đưa ngươi trở về » Khi Tô Bạch nói lời này vẻ mặt chính khí hiên ngang lẫm liệt, giống như Tần Hiên không để y dẫn đi thì y sẽ tội ác tày trời vậy. Ma xui quỷ khiến thế nào Tần Hiên lại gật đầu. Vì cái gật đầu này mà… Ngày vẫn trôi trôi, tai ương của Tô Bạch còn vẫn tiếp diễn.Nhưng màĐào tư vẫn sẽ dụ dỗ chơi cờ sau đó l*t s*ch tiền tiêu vặt hàng tháng của y, chỉ có điều sau khi thu hết tiền hắn sẽ dẫn y đi ăn một bữa no nê.Nguyệt Huy vẫn hàng ngày trực chiến tại liên hoàn trận động chân động tay gì đó, chỉ bất quá sỏi bay cát chạy lại hóa thành rợp trời mưa hoa chào đón Tô Bạch.Doanh Tụ lại bắt đầu quay lại nấu canh bổ cho y, vẫn là bỏ thêm cái này cái kia nhưng tác dụng chuyển qua dưỡng da, kéo dài thanh xuân ( =))).Hải Vị vẫn sẽ phối phương bổ dược, bất quá dược tính thay đổi, có lần hắn ta thậm thụt thương lượng với Tô Bạch, tìm cách giúp y ‘phản thủ vi công’, có một điều không khéo lại vừa lúc Tần Hiên Dật đi qua nghe được. Kết quả một kẻ nào đó bị giáo vụ đè như Tôn Hành Giả dưới núi đá mà kẻ khác gào khóc thảm thiết suốt một đêm…Hẳn là một kết thúc hạnh phúc phải không?—————————————————————Đọc xong mà cứ cười tủm tỉm suốt, dễ thương vô cùng, yêu quá!Yêu thật tốt đúng không?