Tai nạn xe cộ làm cho nàng xuyên qua đến một triều đại không có trong lịch sử, hồn lại còn ở trong xác của một em bé mười tuổi. Cái gì? Nàng cư nhiên còn là tiểu thiếp của Vương gia? Trời ạ, tiểu thiếp mười tuổi, chẳng lẽ vị Vương gia này bị ** d*m (yêu trẻ em)? Không được, không được, nàng phải bảo vệ chính mình. Nhưng mà vị Vương gia này không những rất đẹp mà gương mặt cũng thật góc cạnh, sáng chói như sao, có thể làm cho người ta đui mù con ngươi. “Nhìn bổn vương như vậy là muốn bổn vương c**ng b*c ngươi phải không?” Giọng nói nghe rất du dương, nhưng tại sao lại lạnh như thế? Còn mang theo vẻ khinh thường nữa chứ. Thân mình đã chậm rãi áp lại gần, nàng vội vàng ngăn hắn dừng lại, nói: “Không được, Vương gia, người ta còn vị thành niên nha.” “Ngươi cũng biết chính mình chưa lớn? Nếu lần sau còn dám làm ra chuyện độc ác như thế thì bổn vương tuyệt đối không tha.” Nàng ngây ngẩn cả người, hắn nói vậy là có ý gì? Nhung sẽ phụ trách dự án này song song với Bạo vương liệt phi (khoảng 1…
Chương 5: Trở thành vợ lẽ
Tiểu Thiếp Vị Thành NiênTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTai nạn xe cộ làm cho nàng xuyên qua đến một triều đại không có trong lịch sử, hồn lại còn ở trong xác của một em bé mười tuổi. Cái gì? Nàng cư nhiên còn là tiểu thiếp của Vương gia? Trời ạ, tiểu thiếp mười tuổi, chẳng lẽ vị Vương gia này bị ** d*m (yêu trẻ em)? Không được, không được, nàng phải bảo vệ chính mình. Nhưng mà vị Vương gia này không những rất đẹp mà gương mặt cũng thật góc cạnh, sáng chói như sao, có thể làm cho người ta đui mù con ngươi. “Nhìn bổn vương như vậy là muốn bổn vương c**ng b*c ngươi phải không?” Giọng nói nghe rất du dương, nhưng tại sao lại lạnh như thế? Còn mang theo vẻ khinh thường nữa chứ. Thân mình đã chậm rãi áp lại gần, nàng vội vàng ngăn hắn dừng lại, nói: “Không được, Vương gia, người ta còn vị thành niên nha.” “Ngươi cũng biết chính mình chưa lớn? Nếu lần sau còn dám làm ra chuyện độc ác như thế thì bổn vương tuyệt đối không tha.” Nàng ngây ngẩn cả người, hắn nói vậy là có ý gì? Nhung sẽ phụ trách dự án này song song với Bạo vương liệt phi (khoảng 1… Đau, vẫn là đau… Cung Tuyết Thiến mơ mơ màng màng chỉ có một cảm giác này, giống như bị hỏa thiêu, đau đớn nhức nhối, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhăn lại, lông mi dày hơi run run, bỗng chốc mở to mắt.Nàng nhớ lại, nàng đã xuyên qua, còn nữa, không hiểu chuyện gì mà bị đánh một trận.“Tiểu thư, người tỉnh rồi, thật tốt quá.” Tiểu Vân vẫn canh bên giường, thấy nàng mở mắt, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.“Tiểu Vân, đúng không?” Cung Tuyết Thiến nhớ rõ nàng, nàng chính là nữ hài tử liều mạng cầu xin cho mình, muốn ngồi ghé vào giường mà khó khăn quá, vừa định nghiêng người đã động vào vết thương.“A.” Đau đớn làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.“Tiểu thư, người sao rồi? Không nên cử động, cứ để nô tỳ đến là được rồi.” Tiểu Vân bị dọa, vội đỡ lấy nàng, nhịn không được tiếp tục khóc, “Tiểu thư, thực xin lỗi, đều tại Tiểu Vân vô dụng mới khiến người chịu khổ như vậy.”“Không cần phải khóc.” Cung Tuyết Thiến nhịn không được nói, bản thân đau đến chết đi sống lại còn chưa có khóc, còn nàng sao cứ khóc không ngừng.“Nô tỳ không khóc.” Tiểu Vân tuy rằng nín nhịn, nhưng nước mắt vẫn viền quanh mi.“Tiểu Vân, bây giờ ngươi nói cho ta biết, vì sao ta bị đánh?” Cung Tuyết Thiến thầm nghĩ phải hỏi vấn đề này trước, không thể tự dưng bị đánh, nếu là oan uổng nàng phải báo thù.“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân sợ hãi, tay vươn ra sờ vào trán nàng. Tiểu thư sao có thể không nhớ vì sao mình bị đánh?“Không cần sờ, cũng không cần lo lắng, tiểu thư nhà ngươi bị mất trí nhớ, không cần không tin, cũng không cần hỏi vì sao? Mất trí nhớ chính là mất trí nhớ, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có biết rõ mọi việc hay không?” Cung Tuyết Thiến nói thêm, nàng không muốn mất nửa ngày lãng phí giải thích chuyện mất trí nhớ.“Tiểu thư…” Tiểu Vân lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình này, ánh mắt này sao có thể giống tiểu thư mười tuổi có thể nói ra. Nhưng người trước mắt rõ ràng là tiểu thư nàng đã ở chung năm năm nay, nàng không thể nhận sai được, chẳng lẽ mất trí nhớ xong liền thành ra thế này? Cũng rất có khả năng nha. Nghĩ vậy, mới xác nhận lại lần nữa, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, ngươi thật sự không nhớ ra sao?”“Ta chỉ biết ngươi tên Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến nói, có quỷ mới nhớ được.Tiểu Vân thở phào, mặc kệ thế nào đi nữa, tiểu thư còn nhớ rõ mình, điều này làm cho nàng thật cảm động, lập tức hỏi: “Tiểu thư, người muốn biết cái gì?”“Tất cả mọi chuyện, đây là nơi nào? Ta là ai?” Cung Tuyết Thiến hỏi, ánh mắt mơ màng, nàng dường như nghe được tiểu thiếp, Vương gia, đứa nhỏ gì gì đó? Trăm ngàn lần cầu nguyện thân phận mình không phải là tiểu thiếp.“Tiểu thư tên Mạnh Tâm Nghi, nô tỳ là nha hoàn của người, nơi này là Vương phủ, người là tiểu thiếp của Vương gia. Ngày hôm qua bởi vì người ở ngự hoa viên đẩy Lan chủ tử rơi xuống hồ, khiến cho Lan chủ tử mất đi đứa nhỏ, cho nên hôm nay mới bị đánh.” Tiểu Vân trả lời đơn giản một cách không thể đơn giản hơn.Nhưng Cung Tuyết Thiến đại khái ít nhiều cũng đã biết thân phận của mình. Con bà nó, đúng thật là tiểu thiếp, nàng rõ ràng một cô gái tuổi thanh xuân, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống liền trở thành vợ lẽ, không bằng để nàng chết đi còn hơn.
Đau, vẫn là đau… Cung Tuyết Thiến mơ mơ màng màng chỉ có một cảm giác này, giống như bị hỏa thiêu, đau đớn nhức nhối, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhăn lại, lông mi dày hơi run run, bỗng chốc mở to mắt.
Nàng nhớ lại, nàng đã xuyên qua, còn nữa, không hiểu chuyện gì mà bị đánh một trận.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi, thật tốt quá.” Tiểu Vân vẫn canh bên giường, thấy nàng mở mắt, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.
“Tiểu Vân, đúng không?” Cung Tuyết Thiến nhớ rõ nàng, nàng chính là nữ hài tử liều mạng cầu xin cho mình, muốn ngồi ghé vào giường mà khó khăn quá, vừa định nghiêng người đã động vào vết thương.
“A.” Đau đớn làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.
“Tiểu thư, người sao rồi? Không nên cử động, cứ để nô tỳ đến là được rồi.” Tiểu Vân bị dọa, vội đỡ lấy nàng, nhịn không được tiếp tục khóc, “Tiểu thư, thực xin lỗi, đều tại Tiểu Vân vô dụng mới khiến người chịu khổ như vậy.”
“Không cần phải khóc.” Cung Tuyết Thiến nhịn không được nói, bản thân đau đến chết đi sống lại còn chưa có khóc, còn nàng sao cứ khóc không ngừng.
“Nô tỳ không khóc.” Tiểu Vân tuy rằng nín nhịn, nhưng nước mắt vẫn viền quanh mi.
“Tiểu Vân, bây giờ ngươi nói cho ta biết, vì sao ta bị đánh?” Cung Tuyết Thiến thầm nghĩ phải hỏi vấn đề này trước, không thể tự dưng bị đánh, nếu là oan uổng nàng phải báo thù.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân sợ hãi, tay vươn ra sờ vào trán nàng. Tiểu thư sao có thể không nhớ vì sao mình bị đánh?
“Không cần sờ, cũng không cần lo lắng, tiểu thư nhà ngươi bị mất trí nhớ, không cần không tin, cũng không cần hỏi vì sao? Mất trí nhớ chính là mất trí nhớ, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có biết rõ mọi việc hay không?” Cung Tuyết Thiến nói thêm, nàng không muốn mất nửa ngày lãng phí giải thích chuyện mất trí nhớ.
“Tiểu thư…” Tiểu Vân lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình này, ánh mắt này sao có thể giống tiểu thư mười tuổi có thể nói ra. Nhưng người trước mắt rõ ràng là tiểu thư nàng đã ở chung năm năm nay, nàng không thể nhận sai được, chẳng lẽ mất trí nhớ xong liền thành ra thế này? Cũng rất có khả năng nha. Nghĩ vậy, mới xác nhận lại lần nữa, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, ngươi thật sự không nhớ ra sao?”
“Ta chỉ biết ngươi tên Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến nói, có quỷ mới nhớ được.
Tiểu Vân thở phào, mặc kệ thế nào đi nữa, tiểu thư còn nhớ rõ mình, điều này làm cho nàng thật cảm động, lập tức hỏi: “Tiểu thư, người muốn biết cái gì?”
“Tất cả mọi chuyện, đây là nơi nào? Ta là ai?” Cung Tuyết Thiến hỏi, ánh mắt mơ màng, nàng dường như nghe được tiểu thiếp, Vương gia, đứa nhỏ gì gì đó? Trăm ngàn lần cầu nguyện thân phận mình không phải là tiểu thiếp.
“Tiểu thư tên Mạnh Tâm Nghi, nô tỳ là nha hoàn của người, nơi này là Vương phủ, người là tiểu thiếp của Vương gia. Ngày hôm qua bởi vì người ở ngự hoa viên đẩy Lan chủ tử rơi xuống hồ, khiến cho Lan chủ tử mất đi đứa nhỏ, cho nên hôm nay mới bị đánh.” Tiểu Vân trả lời đơn giản một cách không thể đơn giản hơn.
Nhưng Cung Tuyết Thiến đại khái ít nhiều cũng đã biết thân phận của mình. Con bà nó, đúng thật là tiểu thiếp, nàng rõ ràng một cô gái tuổi thanh xuân, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống liền trở thành vợ lẽ, không bằng để nàng chết đi còn hơn.
Tiểu Thiếp Vị Thành NiênTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTai nạn xe cộ làm cho nàng xuyên qua đến một triều đại không có trong lịch sử, hồn lại còn ở trong xác của một em bé mười tuổi. Cái gì? Nàng cư nhiên còn là tiểu thiếp của Vương gia? Trời ạ, tiểu thiếp mười tuổi, chẳng lẽ vị Vương gia này bị ** d*m (yêu trẻ em)? Không được, không được, nàng phải bảo vệ chính mình. Nhưng mà vị Vương gia này không những rất đẹp mà gương mặt cũng thật góc cạnh, sáng chói như sao, có thể làm cho người ta đui mù con ngươi. “Nhìn bổn vương như vậy là muốn bổn vương c**ng b*c ngươi phải không?” Giọng nói nghe rất du dương, nhưng tại sao lại lạnh như thế? Còn mang theo vẻ khinh thường nữa chứ. Thân mình đã chậm rãi áp lại gần, nàng vội vàng ngăn hắn dừng lại, nói: “Không được, Vương gia, người ta còn vị thành niên nha.” “Ngươi cũng biết chính mình chưa lớn? Nếu lần sau còn dám làm ra chuyện độc ác như thế thì bổn vương tuyệt đối không tha.” Nàng ngây ngẩn cả người, hắn nói vậy là có ý gì? Nhung sẽ phụ trách dự án này song song với Bạo vương liệt phi (khoảng 1… Đau, vẫn là đau… Cung Tuyết Thiến mơ mơ màng màng chỉ có một cảm giác này, giống như bị hỏa thiêu, đau đớn nhức nhối, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhăn lại, lông mi dày hơi run run, bỗng chốc mở to mắt.Nàng nhớ lại, nàng đã xuyên qua, còn nữa, không hiểu chuyện gì mà bị đánh một trận.“Tiểu thư, người tỉnh rồi, thật tốt quá.” Tiểu Vân vẫn canh bên giường, thấy nàng mở mắt, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.“Tiểu Vân, đúng không?” Cung Tuyết Thiến nhớ rõ nàng, nàng chính là nữ hài tử liều mạng cầu xin cho mình, muốn ngồi ghé vào giường mà khó khăn quá, vừa định nghiêng người đã động vào vết thương.“A.” Đau đớn làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.“Tiểu thư, người sao rồi? Không nên cử động, cứ để nô tỳ đến là được rồi.” Tiểu Vân bị dọa, vội đỡ lấy nàng, nhịn không được tiếp tục khóc, “Tiểu thư, thực xin lỗi, đều tại Tiểu Vân vô dụng mới khiến người chịu khổ như vậy.”“Không cần phải khóc.” Cung Tuyết Thiến nhịn không được nói, bản thân đau đến chết đi sống lại còn chưa có khóc, còn nàng sao cứ khóc không ngừng.“Nô tỳ không khóc.” Tiểu Vân tuy rằng nín nhịn, nhưng nước mắt vẫn viền quanh mi.“Tiểu Vân, bây giờ ngươi nói cho ta biết, vì sao ta bị đánh?” Cung Tuyết Thiến thầm nghĩ phải hỏi vấn đề này trước, không thể tự dưng bị đánh, nếu là oan uổng nàng phải báo thù.“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân sợ hãi, tay vươn ra sờ vào trán nàng. Tiểu thư sao có thể không nhớ vì sao mình bị đánh?“Không cần sờ, cũng không cần lo lắng, tiểu thư nhà ngươi bị mất trí nhớ, không cần không tin, cũng không cần hỏi vì sao? Mất trí nhớ chính là mất trí nhớ, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có biết rõ mọi việc hay không?” Cung Tuyết Thiến nói thêm, nàng không muốn mất nửa ngày lãng phí giải thích chuyện mất trí nhớ.“Tiểu thư…” Tiểu Vân lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình này, ánh mắt này sao có thể giống tiểu thư mười tuổi có thể nói ra. Nhưng người trước mắt rõ ràng là tiểu thư nàng đã ở chung năm năm nay, nàng không thể nhận sai được, chẳng lẽ mất trí nhớ xong liền thành ra thế này? Cũng rất có khả năng nha. Nghĩ vậy, mới xác nhận lại lần nữa, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, ngươi thật sự không nhớ ra sao?”“Ta chỉ biết ngươi tên Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến nói, có quỷ mới nhớ được.Tiểu Vân thở phào, mặc kệ thế nào đi nữa, tiểu thư còn nhớ rõ mình, điều này làm cho nàng thật cảm động, lập tức hỏi: “Tiểu thư, người muốn biết cái gì?”“Tất cả mọi chuyện, đây là nơi nào? Ta là ai?” Cung Tuyết Thiến hỏi, ánh mắt mơ màng, nàng dường như nghe được tiểu thiếp, Vương gia, đứa nhỏ gì gì đó? Trăm ngàn lần cầu nguyện thân phận mình không phải là tiểu thiếp.“Tiểu thư tên Mạnh Tâm Nghi, nô tỳ là nha hoàn của người, nơi này là Vương phủ, người là tiểu thiếp của Vương gia. Ngày hôm qua bởi vì người ở ngự hoa viên đẩy Lan chủ tử rơi xuống hồ, khiến cho Lan chủ tử mất đi đứa nhỏ, cho nên hôm nay mới bị đánh.” Tiểu Vân trả lời đơn giản một cách không thể đơn giản hơn.Nhưng Cung Tuyết Thiến đại khái ít nhiều cũng đã biết thân phận của mình. Con bà nó, đúng thật là tiểu thiếp, nàng rõ ràng một cô gái tuổi thanh xuân, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống liền trở thành vợ lẽ, không bằng để nàng chết đi còn hơn.