Thời gian: ngày 19 tháng 3. Thành phố: Thẩm Phong. Địa điểm: Bệnh viện. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ chomột câu trả lời. Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.” Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại. Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây? Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.” Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.” Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống. “Bác sĩ, phẫu thuật…
Chương 11: Vạch trần nói dối
Người Tình Bá ĐạoTác giả: Tô Niệm TìnhTruyện Ngôn TìnhThời gian: ngày 19 tháng 3. Thành phố: Thẩm Phong. Địa điểm: Bệnh viện. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ chomột câu trả lời. Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.” Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại. Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây? Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.” Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.” Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống. “Bác sĩ, phẫu thuật… Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!“ Tử Kiềm.”Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”Tôi khó hiểu, lắc đầu.Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một chút rồi nói:” Không cần hỏi cũng biết là của cậu, bởi vì buổi chiều hôm qua tôi nhìn thấy nó từ cặp cậu rơi ra.”Hắn liền móc trong túi ra một hộp thuốc tránh thai, chính là hộp thuốc mà sáng hôm qua tôi mua. Nói dối bị vạch trần, tôi cũng giống như một người phải khỏa thân trên đường phố, không có đến một mảnh vải che thân, cũng không có lấy một chỗ để ẩn nấp.Tôi cả người đều mơ màng, lâng lâng nhìn hắn. Suy sụp ngồi xổm xuống, khó chịu lấy hai tay ôm chặt ngực.Tử Kiềm, tôi xin cậu hãy giữ bí mật cho tôi. Xin cậu đừng nói cho mẹ tôi biết.Khó trách cả ngày hôm nay cứ cảm thấy có điều chẳng lành, hóa ra lại là như vậy.Tử Kiềm đau lòng nói:” Thiển Thiển, tôi thực rất thất vọng về cậu, tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao buổi tối cậu không về nhà. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho dì đâu, tôi không muốn dì sau khi biết chuyện sẽ thất vọng.”Nước mắt tràn ra khỏi mi, cắn chặt môi dưới.Trong mắt hắn ẩn hiện một tia không đành lòng,” Thiển Thiển, cậu sẽ không làm dì phải thất vọng có đúng không?…….Bà ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mà cậu lại hằng đêm không về, trong túi lại có một hộp thuốc tránh thai. Dì hồi trước đã dạy cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Cậu tự mình nghĩ lại đi, tôi cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.”Hắn không nói , chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên, hắn cầm lấy hộp thuốc tránh thai ném vào thùng rác, cũng không nhìn tôi lấy một lần, xoay người rời đi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.
Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.
Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.
Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .
Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!
“ Tử Kiềm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.
Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”
Tôi khó hiểu, lắc đầu.
Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”
Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một chút rồi nói:” Không cần hỏi cũng biết là của cậu, bởi vì buổi chiều hôm qua tôi nhìn thấy nó từ cặp cậu rơi ra.”
Hắn liền móc trong túi ra một hộp thuốc tránh thai, chính là hộp thuốc mà sáng hôm qua tôi mua. Nói dối bị vạch trần, tôi cũng giống như một người phải khỏa thân trên đường phố, không có đến một mảnh vải che thân, cũng không có lấy một chỗ để ẩn nấp.
Tôi cả người đều mơ màng, lâng lâng nhìn hắn. Suy sụp ngồi xổm xuống, khó chịu lấy hai tay ôm chặt ngực.
Tử Kiềm, tôi xin cậu hãy giữ bí mật cho tôi. Xin cậu đừng nói cho mẹ tôi biết.
Khó trách cả ngày hôm nay cứ cảm thấy có điều chẳng lành, hóa ra lại là như vậy.
Tử Kiềm đau lòng nói:” Thiển Thiển, tôi thực rất thất vọng về cậu, tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao buổi tối cậu không về nhà. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho dì đâu, tôi không muốn dì sau khi biết chuyện sẽ thất vọng.”
Nước mắt tràn ra khỏi mi, cắn chặt môi dưới.
Trong mắt hắn ẩn hiện một tia không đành lòng,” Thiển Thiển, cậu sẽ không làm dì phải thất vọng có đúng không?…….Bà ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mà cậu lại hằng đêm không về, trong túi lại có một hộp thuốc tránh thai. Dì hồi trước đã dạy cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Cậu tự mình nghĩ lại đi, tôi cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.”
Hắn không nói , chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên, hắn cầm lấy hộp thuốc tránh thai ném vào thùng rác, cũng không nhìn tôi lấy một lần, xoay người rời đi.
Người Tình Bá ĐạoTác giả: Tô Niệm TìnhTruyện Ngôn TìnhThời gian: ngày 19 tháng 3. Thành phố: Thẩm Phong. Địa điểm: Bệnh viện. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ chomột câu trả lời. Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.” Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại. Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây? Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.” Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.” Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống. “Bác sĩ, phẫu thuật… Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!“ Tử Kiềm.”Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”Tôi khó hiểu, lắc đầu.Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một chút rồi nói:” Không cần hỏi cũng biết là của cậu, bởi vì buổi chiều hôm qua tôi nhìn thấy nó từ cặp cậu rơi ra.”Hắn liền móc trong túi ra một hộp thuốc tránh thai, chính là hộp thuốc mà sáng hôm qua tôi mua. Nói dối bị vạch trần, tôi cũng giống như một người phải khỏa thân trên đường phố, không có đến một mảnh vải che thân, cũng không có lấy một chỗ để ẩn nấp.Tôi cả người đều mơ màng, lâng lâng nhìn hắn. Suy sụp ngồi xổm xuống, khó chịu lấy hai tay ôm chặt ngực.Tử Kiềm, tôi xin cậu hãy giữ bí mật cho tôi. Xin cậu đừng nói cho mẹ tôi biết.Khó trách cả ngày hôm nay cứ cảm thấy có điều chẳng lành, hóa ra lại là như vậy.Tử Kiềm đau lòng nói:” Thiển Thiển, tôi thực rất thất vọng về cậu, tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao buổi tối cậu không về nhà. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho dì đâu, tôi không muốn dì sau khi biết chuyện sẽ thất vọng.”Nước mắt tràn ra khỏi mi, cắn chặt môi dưới.Trong mắt hắn ẩn hiện một tia không đành lòng,” Thiển Thiển, cậu sẽ không làm dì phải thất vọng có đúng không?…….Bà ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mà cậu lại hằng đêm không về, trong túi lại có một hộp thuốc tránh thai. Dì hồi trước đã dạy cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Cậu tự mình nghĩ lại đi, tôi cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.”Hắn không nói , chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên, hắn cầm lấy hộp thuốc tránh thai ném vào thùng rác, cũng không nhìn tôi lấy một lần, xoay người rời đi.