Thời gian: ngày 19 tháng 3. Thành phố: Thẩm Phong. Địa điểm: Bệnh viện. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ chomột câu trả lời. Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.” Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại. Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây? Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.” Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.” Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống. “Bác sĩ, phẫu thuật…
Chương 97: Không còn yếu đuối
Người Tình Bá ĐạoTác giả: Tô Niệm TìnhTruyện Ngôn TìnhThời gian: ngày 19 tháng 3. Thành phố: Thẩm Phong. Địa điểm: Bệnh viện. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ chomột câu trả lời. Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.” Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại. Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây? Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.” Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.” Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống. “Bác sĩ, phẫu thuật… Ê, câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ, đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, vui vẻ thì chơi đùa, khó chịu thì xúc phạm, cuộc sống như thế này tôi đã chịu đủ rồi.Hôm nay, tôi không thể không đi, tôi biết ở trong lòng anh tôi không là gì hết, tôi chưa bao giờ muốn chiếm giữ một vị trí nào đó ở trong lòng anh, tóm lại tôi muốn rời xa anh, tôi không muốn bị mất phương hướng, không muốn bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa.“Hoa Thần, không phải là tôi coi anh thành cái gì, mà là tôi sợ anh.Trước kia tôi ở trước mặt anh cố gắng giả vờ ra vẻ ngoan hiền, nhưng hiện tại tôi không thể giả vờ được nữa. Anh cũng từng nói, không thích những người phụ nữ giống con nhím, tôi quả thực là chính là dạng phụ nữ như thế này, ngụy trang dù có giỏi đến tận trời, nhưng buổi diễn nào mà chẳng có thời điểm tan cuộc, thời điểm kết thúc. Chấm dứt sớm, anh có thể tìm một người phụ nữ ngoan hiền mà anh thích nhanh hơn, tôi cũng không cần phải giả vờ nữa. Đối với anh, đối với tôi, đều tốt.”Hai mắt anh nhíu lại, hoang mang nhìn tôi không động đậy, mất mác buông tay xuống.Tay kia của anh dùng lực nắm lấy cằm tôi, đau đến mức tôi giơ tay lên đẩy anh ra, dùng hết sức lực cũng thành công cốc, tôi không cam lòng trừng mắt nhìn anh.“Hiện tại tôi không muốn chấm dứt, em đừng vọng tưởng có thể thoát khỏi tôi. Tôi đã nói rồi, chỉ tôi mới có thể vứt bỏ em, em không thể vứt bỏ tôi. Bây giờ theo tôi trở về.”Tôi không muốn về với anh.Biết rõ là phí công, nhưng vẫn ra sức giãy dụa:” Tôi không muốn về với anh, cũng không muốn phải l*m t*nh nhân của anh, lại càng không muốn trở thành một thế thân. Nửa năm qua tôi chưa bao giờ được bình yên, lương tâm khiển trách, nội tâm tự trách, sự nghi ngờ của người thân, ánh mắt của bạn bè, chất vấn của Tô Ngưng, sự xúc phạm của anh, tất cả đều không chút lưu tình áp bức tôi. Hồi trước kí hợp đồng với anh là bởi vì tôi thiếu tiền, tôi phải giữ mạng sống của mẹ tôi, anh cho rằng bao dưỡng tôi là bố thí cho tôi, nhưng của bố thí như vậy tôi không thể nhận, càng không thể đối mặt được với lương tâm khiển trách, nội tâm tự trách, sự nghi ngờ của người thân, ánh mắt của bạn bè, chất vấn của Tô Ngưng, tất cả những thứ đó tôi đều không thể đối mặt được, vì cái gì mà anh đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Anh không thể cho tôi một đường lui sao?”Ánh mắt anh vẫn không dời khỏi người tôi, nhưng bàn tay lại buông lỏng ra một chút, tôi nhân cơ hội gạt tay anh xuống, một lần nữa lấy lại được tự do.Vân vê cổ tay đã bị đỏ ửng, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh tựa như có chút lay động, nhưng trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.Phải thực sự quyết tâm rời đi, lần này phản kháng là vì chính bản thân mình. Mặc kệ có thành công hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì với lập trường của mình.Anh đương nhiên không thể hiểu được cảm nhận của tôi, anh luôn ngồi tít trên cao, tôi chỉ hèn mọn thấp bé, để mặc cho anh xúc phạm, mặc anh sát hại bừa bãi.Kết thúc cái loại cuộc sống không thuộc về mình này, một lần nữa đi tìm một bầu trời của riêng mình, cho dù cái tôi tìm là một giác mộng không có thực, cũng muốn tiếp tục đi tìm.Hoa Thần, đủ rồi, sự xúc phạm anh cho tôi đã quá nhiều. Sở dĩ tôi chịu đựng nhiều như vậy, tất cả là vì tiền của anh, vậy nên, xin anh cho tôi một con đường lui, cho tôi một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, xin anh bố thí cho tôi một con đường lui, được không?“Tuy là như thế, nhưng tôi vẫn không muốn chấm dứt với em, bây giờ mà chấm dứt tôi sẽ cảm thấy cuối cùng là em vứt bỏ tôi, lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi bị người khác vứt bỏ. Tô Thiển Thiển, trước kia tôi không biết em đã phải chịu đựng nhiều như vậy, nếu em nói sớm, có lẽ tôi sẽ cho em một đường lui. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, em đã đến sống ở đây, muốn chạy trốn hay rời đi không đơn giản như vậy đâu, nơi này chưa từng có một người phụ nữ nào khác tới,phải có người khác xuất hiện thì tôi mới thả em đi được.”
Ê, câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ, đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, vui vẻ thì chơi đùa, khó chịu thì xúc phạm, cuộc sống như thế này tôi đã chịu đủ rồi.
Hôm nay, tôi không thể không đi, tôi biết ở trong lòng anh tôi không là gì hết, tôi chưa bao giờ muốn chiếm giữ một vị trí nào đó ở trong lòng anh, tóm lại tôi muốn rời xa anh, tôi không muốn bị mất phương hướng, không muốn bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa.
“Hoa Thần, không phải là tôi coi anh thành cái gì, mà là tôi sợ anh.Trước kia tôi ở trước mặt anh cố gắng giả vờ ra vẻ ngoan hiền, nhưng hiện tại tôi không thể giả vờ được nữa. Anh cũng từng nói, không thích những người phụ nữ giống con nhím, tôi quả thực là chính là dạng phụ nữ như thế này, ngụy trang dù có giỏi đến tận trời, nhưng buổi diễn nào mà chẳng có thời điểm tan cuộc, thời điểm kết thúc. Chấm dứt sớm, anh có thể tìm một người phụ nữ ngoan hiền mà anh thích nhanh hơn, tôi cũng không cần phải giả vờ nữa. Đối với anh, đối với tôi, đều tốt.”
Hai mắt anh nhíu lại, hoang mang nhìn tôi không động đậy, mất mác buông tay xuống.
Tay kia của anh dùng lực nắm lấy cằm tôi, đau đến mức tôi giơ tay lên đẩy anh ra, dùng hết sức lực cũng thành công cốc, tôi không cam lòng trừng mắt nhìn anh.
“Hiện tại tôi không muốn chấm dứt, em đừng vọng tưởng có thể thoát khỏi tôi. Tôi đã nói rồi, chỉ tôi mới có thể vứt bỏ em, em không thể vứt bỏ tôi. Bây giờ theo tôi trở về.”
Tôi không muốn về với anh.
Biết rõ là phí công, nhưng vẫn ra sức giãy dụa:” Tôi không muốn về với anh, cũng không muốn phải l*m t*nh nhân của anh, lại càng không muốn trở thành một thế thân. Nửa năm qua tôi chưa bao giờ được bình yên, lương tâm khiển trách, nội tâm tự trách, sự nghi ngờ của người thân, ánh mắt của bạn bè, chất vấn của Tô Ngưng, sự xúc phạm của anh, tất cả đều không chút lưu tình áp bức tôi. Hồi trước kí hợp đồng với anh là bởi vì tôi thiếu tiền, tôi phải giữ mạng sống của mẹ tôi, anh cho rằng bao dưỡng tôi là bố thí cho tôi, nhưng của bố thí như vậy tôi không thể nhận, càng không thể đối mặt được với lương tâm khiển trách, nội tâm tự trách, sự nghi ngờ của người thân, ánh mắt của bạn bè, chất vấn của Tô Ngưng, tất cả những thứ đó tôi đều không thể đối mặt được, vì cái gì mà anh đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Anh không thể cho tôi một đường lui sao?”
Ánh mắt anh vẫn không dời khỏi người tôi, nhưng bàn tay lại buông lỏng ra một chút, tôi nhân cơ hội gạt tay anh xuống, một lần nữa lấy lại được tự do.
Vân vê cổ tay đã bị đỏ ửng, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh tựa như có chút lay động, nhưng trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Phải thực sự quyết tâm rời đi, lần này phản kháng là vì chính bản thân mình. Mặc kệ có thành công hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì với lập trường của mình.
Anh đương nhiên không thể hiểu được cảm nhận của tôi, anh luôn ngồi tít trên cao, tôi chỉ hèn mọn thấp bé, để mặc cho anh xúc phạm, mặc anh sát hại bừa bãi.
Kết thúc cái loại cuộc sống không thuộc về mình này, một lần nữa đi tìm một bầu trời của riêng mình, cho dù cái tôi tìm là một giác mộng không có thực, cũng muốn tiếp tục đi tìm.
Hoa Thần, đủ rồi, sự xúc phạm anh cho tôi đã quá nhiều. Sở dĩ tôi chịu đựng nhiều như vậy, tất cả là vì tiền của anh, vậy nên, xin anh cho tôi một con đường lui, cho tôi một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, xin anh bố thí cho tôi một con đường lui, được không?
“Tuy là như thế, nhưng tôi vẫn không muốn chấm dứt với em, bây giờ mà chấm dứt tôi sẽ cảm thấy cuối cùng là em vứt bỏ tôi, lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi bị người khác vứt bỏ. Tô Thiển Thiển, trước kia tôi không biết em đã phải chịu đựng nhiều như vậy, nếu em nói sớm, có lẽ tôi sẽ cho em một đường lui. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, em đã đến sống ở đây, muốn chạy trốn hay rời đi không đơn giản như vậy đâu, nơi này chưa từng có một người phụ nữ nào khác tới,phải có người khác xuất hiện thì tôi mới thả em đi được.”
Người Tình Bá ĐạoTác giả: Tô Niệm TìnhTruyện Ngôn TìnhThời gian: ngày 19 tháng 3. Thành phố: Thẩm Phong. Địa điểm: Bệnh viện. Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ chomột câu trả lời. Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.” Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại. Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây? Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.” Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.” Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống. “Bác sĩ, phẫu thuật… Ê, câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ, đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, vui vẻ thì chơi đùa, khó chịu thì xúc phạm, cuộc sống như thế này tôi đã chịu đủ rồi.Hôm nay, tôi không thể không đi, tôi biết ở trong lòng anh tôi không là gì hết, tôi chưa bao giờ muốn chiếm giữ một vị trí nào đó ở trong lòng anh, tóm lại tôi muốn rời xa anh, tôi không muốn bị mất phương hướng, không muốn bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay nữa.“Hoa Thần, không phải là tôi coi anh thành cái gì, mà là tôi sợ anh.Trước kia tôi ở trước mặt anh cố gắng giả vờ ra vẻ ngoan hiền, nhưng hiện tại tôi không thể giả vờ được nữa. Anh cũng từng nói, không thích những người phụ nữ giống con nhím, tôi quả thực là chính là dạng phụ nữ như thế này, ngụy trang dù có giỏi đến tận trời, nhưng buổi diễn nào mà chẳng có thời điểm tan cuộc, thời điểm kết thúc. Chấm dứt sớm, anh có thể tìm một người phụ nữ ngoan hiền mà anh thích nhanh hơn, tôi cũng không cần phải giả vờ nữa. Đối với anh, đối với tôi, đều tốt.”Hai mắt anh nhíu lại, hoang mang nhìn tôi không động đậy, mất mác buông tay xuống.Tay kia của anh dùng lực nắm lấy cằm tôi, đau đến mức tôi giơ tay lên đẩy anh ra, dùng hết sức lực cũng thành công cốc, tôi không cam lòng trừng mắt nhìn anh.“Hiện tại tôi không muốn chấm dứt, em đừng vọng tưởng có thể thoát khỏi tôi. Tôi đã nói rồi, chỉ tôi mới có thể vứt bỏ em, em không thể vứt bỏ tôi. Bây giờ theo tôi trở về.”Tôi không muốn về với anh.Biết rõ là phí công, nhưng vẫn ra sức giãy dụa:” Tôi không muốn về với anh, cũng không muốn phải l*m t*nh nhân của anh, lại càng không muốn trở thành một thế thân. Nửa năm qua tôi chưa bao giờ được bình yên, lương tâm khiển trách, nội tâm tự trách, sự nghi ngờ của người thân, ánh mắt của bạn bè, chất vấn của Tô Ngưng, sự xúc phạm của anh, tất cả đều không chút lưu tình áp bức tôi. Hồi trước kí hợp đồng với anh là bởi vì tôi thiếu tiền, tôi phải giữ mạng sống của mẹ tôi, anh cho rằng bao dưỡng tôi là bố thí cho tôi, nhưng của bố thí như vậy tôi không thể nhận, càng không thể đối mặt được với lương tâm khiển trách, nội tâm tự trách, sự nghi ngờ của người thân, ánh mắt của bạn bè, chất vấn của Tô Ngưng, tất cả những thứ đó tôi đều không thể đối mặt được, vì cái gì mà anh đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Anh không thể cho tôi một đường lui sao?”Ánh mắt anh vẫn không dời khỏi người tôi, nhưng bàn tay lại buông lỏng ra một chút, tôi nhân cơ hội gạt tay anh xuống, một lần nữa lấy lại được tự do.Vân vê cổ tay đã bị đỏ ửng, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh tựa như có chút lay động, nhưng trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.Phải thực sự quyết tâm rời đi, lần này phản kháng là vì chính bản thân mình. Mặc kệ có thành công hay không, tôi vẫn sẽ kiên trì với lập trường của mình.Anh đương nhiên không thể hiểu được cảm nhận của tôi, anh luôn ngồi tít trên cao, tôi chỉ hèn mọn thấp bé, để mặc cho anh xúc phạm, mặc anh sát hại bừa bãi.Kết thúc cái loại cuộc sống không thuộc về mình này, một lần nữa đi tìm một bầu trời của riêng mình, cho dù cái tôi tìm là một giác mộng không có thực, cũng muốn tiếp tục đi tìm.Hoa Thần, đủ rồi, sự xúc phạm anh cho tôi đã quá nhiều. Sở dĩ tôi chịu đựng nhiều như vậy, tất cả là vì tiền của anh, vậy nên, xin anh cho tôi một con đường lui, cho tôi một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, xin anh bố thí cho tôi một con đường lui, được không?“Tuy là như thế, nhưng tôi vẫn không muốn chấm dứt với em, bây giờ mà chấm dứt tôi sẽ cảm thấy cuối cùng là em vứt bỏ tôi, lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi bị người khác vứt bỏ. Tô Thiển Thiển, trước kia tôi không biết em đã phải chịu đựng nhiều như vậy, nếu em nói sớm, có lẽ tôi sẽ cho em một đường lui. Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, em đã đến sống ở đây, muốn chạy trốn hay rời đi không đơn giản như vậy đâu, nơi này chưa từng có một người phụ nữ nào khác tới,phải có người khác xuất hiện thì tôi mới thả em đi được.”