Tác giả:

Thế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa…

Chương 491: Vui mừng có thai 3

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu HoaTác giả: Hỏa HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhThế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa… Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.“Ta. . . . . .”Địch Mân mở miệng, hắn đối vớiHàn phi, vốn có tình cảm tốt nói không nên lời. Nhưng gọi nương, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó nói ra. . . .“Mân nhi, gọi đi. . . . . .”Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Nàng hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu rõ bất đắc dĩ của nàng.“Quên đi, Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ hắn quen là được rồi!”Yêu thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa nói.“Mân. . . . . .”Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi một tiếng.“Nguyệt Nhi, trên đầu của ngươi còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, không thể mệt, về trước nghỉ ngơi đi!”Không muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội nói sang chuyện khác.“Được. Nguyệt Nhi, đi, chúng ta trở về phòng đi!”Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp đi.Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm nam nhân nàng yêu.“Nguyệt Nhi, ngươi rất ngốc. . . . . .”Nhìn trên đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.“Ta sợ ngươi hối hận. . . .”Cho tới bây giờ, nàng không cảm thấy Trúc Thanh là một người xấu, mặc dù đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hắn đáng thương, đáng thương mà thôi.“Nhưng chính ngươi, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, đối với ngươi..”Tay, nhẹ nhàng phủ trên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới bụng đã có cốt nhục của bọn họ.“Không có việc gì, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”Thật cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài trên giường, Địch Mân thở dài:“Ta. . . . Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho hắn. . . . . .”Hắn là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của hắn, hắn cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, thật sự ngoài dự liệu của hắn.“Không thể trách ngươi. Nói sau, hoàng thượng cũng không phải không cứu được. Nói không chừng, hoàng thượng sẽ khôi phục. . . . . .”

Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.

“Ta. . . . . .”

Địch Mân mở miệng, hắn đối vớiHàn phi, vốn có tình cảm tốt nói không nên
lời. Nhưng gọi nương, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó nói ra. . . .

“Mân nhi, gọi đi. . . . . .”

Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Nàng hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu rõ bất đắc dĩ của nàng.

“Quên đi, Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ hắn quen là được rồi!”

Yêu thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa nói.

“Mân. . . . . .”

Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi một tiếng.

“Nguyệt Nhi, trên đầu của ngươi còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, không thể mệt, về trước nghỉ ngơi đi!”

Không muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội nói sang chuyện khác.

“Được. Nguyệt Nhi, đi, chúng ta trở về phòng đi!”

Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp đi.

Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm nam nhân nàng yêu.

“Nguyệt Nhi, ngươi rất ngốc. . . . . .”

Nhìn trên đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.

“Ta sợ ngươi hối hận. . . .”

Cho tới bây giờ, nàng không cảm thấy Trúc Thanh là một người xấu, mặc dù
đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hắn đáng thương, đáng thương mà thôi.

“Nhưng chính ngươi, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, đối với ngươi..”

Tay, nhẹ nhàng phủ trên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới bụng đã có cốt nhục của bọn họ.

“Không có việc gì, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”

Thật cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài trên giường, Địch Mân thở dài:

“Ta. . . . Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho hắn. . . . . .”

Hắn là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của hắn, hắn
cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, thật sự ngoài dự liệu của hắn.

“Không thể trách ngươi. Nói sau, hoàng thượng cũng không phải không cứu được.
Nói không chừng, hoàng thượng sẽ khôi phục. . . . . .”

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu HoaTác giả: Hỏa HồngTruyện Cung Đấu, Truyện Ngôn TìnhThế nhân đều biết, vẻ đẹp của Mẫu đơn ở Lạc Dương có thể nói là thiên hạ nhất, ung dung quý phái, thanh tao thoát tục, dùng quốc sắc thiên hương để hình dung cũng không khoa trương chút nào. Hội mẫu đơn mỗi năm tổ chức một lần, cả kinh thành, bất luận là con cháu quan gia, con cái nhà giàu, hay là dân chúng bình thường, đều có thói quen vào ngày này, hội tụ tại hội hoa mẫu đơn để thưởng thức vẻ đẹp thoát tục, phú quý bức người của loài hoa quốc sắc thiên hương này. Nghe nói, đương kim Hoàng thượng Tư Không Hạ, cùng Hoàng hậu ngay tại hội hoa mẫu đơn vừa thấy đã yêu, hai người kết thành phu thê, gần ba mươi năm không xa rời, lưu truyền một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Cũng bởi vì vậy, hội hoa mẫu đơn, từ từ trở thành nơi hẹn hò lãng mạn dành cho những đôi nam nữ. Ngày này, nam thanh nữ tú khắp nơi đều nghe danh mà đến, có lẽ, ở chỗ này họ hi vọng có thể tình cờ gặp được nửa kia của mình. Mặc dù họ không thể tự định chung thân, nhưng chỉ một lần gặp mặt, có điều kiện, cũng có thể tới cửa… Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.“Ta. . . . . .”Địch Mân mở miệng, hắn đối vớiHàn phi, vốn có tình cảm tốt nói không nên lời. Nhưng gọi nương, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó nói ra. . . .“Mân nhi, gọi đi. . . . . .”Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Nàng hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu rõ bất đắc dĩ của nàng.“Quên đi, Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ hắn quen là được rồi!”Yêu thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa nói.“Mân. . . . . .”Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi một tiếng.“Nguyệt Nhi, trên đầu của ngươi còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, không thể mệt, về trước nghỉ ngơi đi!”Không muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội nói sang chuyện khác.“Được. Nguyệt Nhi, đi, chúng ta trở về phòng đi!”Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp đi.Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm nam nhân nàng yêu.“Nguyệt Nhi, ngươi rất ngốc. . . . . .”Nhìn trên đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.“Ta sợ ngươi hối hận. . . .”Cho tới bây giờ, nàng không cảm thấy Trúc Thanh là một người xấu, mặc dù đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hắn đáng thương, đáng thương mà thôi.“Nhưng chính ngươi, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, đối với ngươi..”Tay, nhẹ nhàng phủ trên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới bụng đã có cốt nhục của bọn họ.“Không có việc gì, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”Thật cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài trên giường, Địch Mân thở dài:“Ta. . . . Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho hắn. . . . . .”Hắn là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của hắn, hắn cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, thật sự ngoài dự liệu của hắn.“Không thể trách ngươi. Nói sau, hoàng thượng cũng không phải không cứu được. Nói không chừng, hoàng thượng sẽ khôi phục. . . . . .”

Chương 491: Vui mừng có thai 3